Bắc Thành, tòa nhà Phương Thiên Đại Hạ, bên trong một căn phòng đa phương tiện, Phương Thắng Thiên cũng đang dẫn đầu một nhóm người cùng xem một đoạn video, thấy tình hình trong video Phương Thắng Thiên trầm mặc không nói gì.
Phương Thắng Thiên không nói lời nào, mọi người cũng không ai nói gì, tất cả chỉ chăm chú xem.
Phải biết rằng sự tồn tại của Phương Thắng Thiên ở Bắc Thành là có một không hai, hắn ta không nói thì ai dám nhiều lời đây?
Bên trong video, một người đeo mặt nạ hề đang phát ngôn bừa bãi.
Nhóm người chăm chú xem hết toàn bộ đoạn video, sau khi xem xong, Phương Thắng Thiên bèn cầm lấy điều khiển từ xa tắt đoạn video đi.
“Mấy người thấy thế nào?”
Phương Thắng Thiên bình tĩnh hỏi, những người phía sau hắn ta nghe thấy đều đưa mắt nhìn nhau.
“Người này đứng thứ 15 trong danh sách sát thủ, hắn ta là tân binh mới nổi năm nay, mười sáu tuổi đã hành nghề, chưa từng thất bại, quả thực có chút thực lực. Đây là tư liệu về hắn ta, mời đại ca xem. Những gì chúng ta có thể điều tra ra, đoán chừng ba nhà kia cũng đã tra được rồi. Nam Thành và Tây Thành khó nói có ra tay hay không nhưng Đông Thành, với tính cách của Lôi Hổ khẳng định là muốn góp vui”.
Một tên đàn em đứng phía sau Phương Thắng Thiên đẩy tới một tập tài liệu, nói với Phương Thắng Thiên. Phương Thắng Thiên cầm lấy tài liệu bắt đầu đọc, tư liệu không nhiều lắm, rất đơn giản, sau một hồi xem hắn ta đã đọc xong, liền ném tập tài liệu lên mặt bàn.
“Theo như tôi biết, Lôi Hổ xuất thân nhà binh, thường tự cho mình là người Nam Cảnh. Người này tính cách dữ dằn, thô lỗ cục cằn, là người có cá tính, hắn ta ra tay cũng là điều đương nhiên. Về phần chúng ta, thì phải xem ý Thắng Thiên cậu rồi”.
Lúc này, ông lão cũng lên tiếng.
“Mấy người nghĩ chúng ta có nên ra tay không?”
Phương Thắng Thiên lại hỏi, lúc này, mọi người có chút do dự, trong lúc nhất thời đoán chừng không thể nhìn ra hướng đi của Phương Thắng Thiên.
“Những người ra tay hẳn sẽ rất nhiều, không tới phiên chúng ta đâu!”
“Nói cho cùng, chuyện này nhảm nhí, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta thì chúng ta không cần ra tay”.
“Nói đúng đấy, em cũng có suy nghĩ này”.
Mọi người nghe vậy, từng người một lại dị nghị xôn xao nói, Phương Thắng Thiên nghe thấy lời này sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
“Thắng Thiên cậu thấy thế nào?”
Ông lão có vài phần không yên tâm nói. Phương Thắng Thiên nghe vậy cũng không lập tức nói chuyện, mà từ từ đứng lên, sắc mặt lạnh lùng.
“Cạnh giường mình, không thể để người khác ngáy!”, (Tương tự như trong phạm vi ảnh hưởng hoặc lợi ích của chính mình, không cho phép người khác xâm phạm!)
Sắc mặt Phương Thắng Thiên lạnh như băng mà nói.
“Ý của Thắng Thiên là muốn ra tay?”
Ông lão lại hỏi.
“Các người có nghe thấy hắn nói, hắn ta tuyên bố mở cửa thị trường Đại Hạ. Nếu hắn ta bình an vô sự rời khỏi đây, những người khác bên ngoài tự nhiên sẽ cho rằng Đại Hạ, hoặc ít nhất là thành phố Lâm Giang là nơi bọn chúng có thể thích thì đến. Mấy năm nay thành phố Lâm Giang yên ổn, Đại Hạ cũng ổn định, tất cả mọi người đều có thể bình yên kiếm tiền. Nhưng sau khi liên minh sát thủ phương Tây tiến vào thì tiền có thể cũng không dễ dàng kiếm như vậy”.
Sắc mặt Phương Thắng Thiên không chút thay đổi nói, mọi người nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
“Bốn thế lực lớn nhất thành phố Lâm Giang tuy rằng cạnh tranh nhiều năm, nhưng đã hình thành sự ăn ý khắc chế lẫn nhau. Một khi có thế lực bên ngoài xâm chiếm thế cân bằng này sẽ bị phá vỡ, về sau ai có thể đảm bảo cho chén cơm của Phương Thắng Thiên tôi đây?”
Phương Thắng Thiên lại nói.
“Đại ca nói rất đúng, nếu để hắn bình an vô sự rời đi, người bên ngoài sẽ cảm thấy việc làm ăn giết người ở Đại Hạ rất dễ dàng, đến lúc đó chỉ sợ người đứng mũi chịu sào vẫn là những người trong giới như chúng ta thôi!”
Đàn em đứng phía sau Phương Thắng Thiên vô cùng đồng ý nói.
“Cho nên, chúng ta hẳn nên ra tay, nhưng thời điểm ra tay nên để sau cùng. Phương Thắng Thiên tôi không phải người tốt đẹp gì, nhưng ai muốn đạp bát cơm của tôi, ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tôi, tôi sẽ không đội trời chung với kẻ đó. Mấy ngày nay các người nhìn vào tình hình thành phố Lâm Giang đi, người có thể để cho hắn giết nhưng không thể để hắn yên ổn rời khỏi thành phố Lâm Giang. Chúng ta lựa chọn ra tay cuối cùng!”
Phương Thắng Thiên quyết định rất nhanh nói.
“Chúng em hiểu rồi, đại ca!”
Mọi người nghe thấy vậy, đều hưởng ứng nói.
“Trưởng lão, hẹn với Tần Viễn Lâm khi nào?”
Phương Thắng Thiên lại hỏi.
“Hẹn vào buổi tối ngày mai!”
Ông lão đáp lại.
“Đến lúc đó, ông đi cùng tôi”.
Phương Thắng Thiên nói xong câu này liền đi ra ngoài, ông lão nghe thấy chỉ đáp lại một tiếng, mọi người nghe xong cũng đều giải tán đi.
Buổi sáng hôm sau, Long Thiên Tiếu tỉnh dậy từ sớm, hôm nay là thứ bảy, nhưng Long Thiên Tiếu không định đưa Long Vận Nhi cùng đi ra ngoài. Anh quyết định dẫn Cố Tuyết Cầm đi cùng, trong lòng anh ít nhiều cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Long Thiên Tiếu lái xe dẫn theo Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch ra ngoài thành phố.
“Bố chúng ta đi đâu vậy?”
Long Tiểu Tịch hỏi.
“Con cứ đi rồi sẽ biết!”
Long Thiên Tiếu lái xe, đáp lại.
Ước chừng sau một tiếng rưỡi, Long Thiên Tiếu dừng xe trước một cửa hàng tạp hóa, bởi vì xe đi đến đây cũng không thể đi tiếp, chỉ có thể đi bộ qua.
“Chú Châu Vấn!”
Từ lúc xuống xe, Long Tiểu Tịch liền nhìn thấy Châu Vấn đang ngồi trên chiếc ghế bành say sưa ngủ. Hiện tại là 10 giờ sáng, cuối thu tiết trời vô cùng trong lành, còn có ánh nắng ấm áp, vừa vặn sưởi vào người tên Châu Vấn đang nằm sưởi nắng kia.
Anh ấy cứ nằm như vậy khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp thanh thản.
Xung quanh nơi này rất hẻo lánh, xung quanh vốn còn có vài thôn, nhưng chỗ ở của Châu Vấn không gần thôn nào cả, anh ấy chọn chỗ này, dường như cố ý tránh né giao tiếp với mọi người, khách khứa của anh ấy cũng là người từ những thôn xung quanh tới, mỗi ngày đều nằm trên ghế bành sưởi nắng dựa vào thu nhập của cửa hàng tạp hóa để duy trì cuộc sống.
“Hửm?”
Châu Vấn nghe thấy, bỏ cây quạt hương bồ trên mặt xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Cô gái nhỏ đến rồi sao”.
Châu Vấn có chút ngạc nhiên, một tay bế Long Tiểu Tịch đặt cô bé lên đùi mình. Nhưng rất nhanh Long Tiểu Tịch liền giãy khỏi vòng tay Châu Vấn chạy vào bên trong cửa hàng, bắt đầu lục lọi tìm đồ ăn.
“Anh Châu”.
Long Thiên Tiếu cũng đi tới, chào hỏi một câu.
“Cậu đến rồi à, những thứ kia đều chuẩn bị xong cho cậu rồi”.
Châu Vấn nhìn vào trong phòng, nói với Long Thiên Tiếu. Mỗi năm vào những dịp đặc biệt Long Thiên Tiếu sẽ đến đây, đi tới chỗ này, đầu tiên là dừng lại trước cửa hàng tạp hóa, rồi mới đi lên núi.
Hàng năm vào mỗi dịp đặc biệt, đều là Châu Vấn giúp Long Thiên Tiếu chuẩn bị đồ bái tế, sau đó Long Thiên Tiếu sẽ trả tiền cho anh ấy.
“Cô này là?”
Châu Vấn thấy lần này Long Thiên Tiếu còn dẫn thêm một người đến, vì vậy có chút tò mò hỏi.
“Đây là vợ tôi, Cố Tuyết Cầm!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, giới thiệu một chút, Châu Vấn nghe được có chút ngạc nhiên, từ trước tới giờ không nghe nói tên này có vợ, lại còn là một cô vợ xinh đẹp như vậy. Cậu ta từng kết hôn có một đứa nhỏ, vẫn có thể lấy một người vợ xinh đẹp như thế, thật sự được quá nhỉ!
“Chào em gái, tôi tên Châu Vấn!”
Châu Vấn nghe vậy, chỉ giới thiệu đơn giản.
“Em chào anh Châu”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười cười nói. Sau khi chào hỏi qua lại, hai người xem như quen biết lẫn nhau.