Chương 4: “Khách quý” đến nhà
“Trưa nay nhà mời cơm khách, anh ăn cùng đi!”
Gạt nước mắt và điều chỉnh cảm xúc của mình rồi Cố Tuyết Cầm mới nói.
“Ăn cùng nhau hả?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm với vẻ ngạc nhiên.
“Là cùng ngồi vào bàn ăn cơm! Đến lúc đó anh đừng nói năng linh tinh, hôm nay bạn thân của mẹ tôi và con trai của bạn thân đến nhà làm khách, tới lúc đó không tránh khỏi vài câu châm chọc anh, anh nhẫn nhịn đi, tôi không muốn mất mặt vì anh”.
Cố Tuyết Cầm nhấn mạnh thêm, nói xong, cô quay người bỏ đi.
“Tôi hiểu rồi!”
Long Thiên Tiếu không biết tại sao cô sợ anh làm cô ấy mất mặt mà còn bảo anh ngồi vào bàn cơm, nhưng vẫn đồng ý. Mấy năm trở lại đây, anh chưa từng ăn cơm cùng họ trên một chiếc bàn. Bất kể ngày lễ gì, anh và con gái luôn là người ngoài trong gia đình này.
Khoảng nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn sáng đã hoàn tất. Hai bố con vẫn bày hai cái ghế con và một cái bàn trong phòng bếp, bắt đầu ăn cơm.
“Long Thiên Tiếu, trưa nay có khách quý đến nhà, tôi sẽ nấu cơm. Còn hai bố con anh thì biết điều một chút, cút được đi đâu thì cút, đừng trồi ra làm mất mặt gia đình chúng tôi”.
Đúng lúc này, Vương Mỹ bước vào phòng bếp, lạnh lùng nói. Long Thiên Tiếu đã nghe nhưng không nói gì.
“Mẹ, khách quý nào thế, sao con không biết gì?”
Đây là giọng nói của Cố Thiếu Duy.
“Dì Trịnh của con đấy!”
“Dì Trịnh? Dì Trịnh về rồi hả, chắc anh Tôn Hạo cũng về rồi chứ?”
“Chứ con gì nữa, hôm nay dì Trịnh và anh Tôn Hạo của con đều đến”.
Vương Mỹ nói vậy, có vài phần đắc ý.
“Năm đó anh Tôn Hạo và chị mình là một cặp mà ai cũng coi trọng, nếu không vì anh Tôn Hạo ra nước ngoài du học, người nào đó có thể nhân cơ hội này thừa cơ xông vào không?”
Cố Thiếu Duy lên tiếng chế giễu.
“Ngày tốt lành thế này mà nhắc đến thằng vô dụng ấy làm gì? Con gái mẹ xuất sắc như thế, cũng chỉ có người xuất sắc như cậu Tôn mới xứng với con gái mẹ thôi. Thằng vô dụng kia cũng chỉ được cái may mắn, qua một thời gian nữa, mẹ sẽ bắt thằng vô dụng này cút ra khỏi nhà ta!”
Vương Mỹ càng nói càng tức, cơn giận phừng phừng bốc lên. Nhưng những lời châm chọc này không lọt nổi vào tai Long Thiên Tiếu, không cần biết lời nói độc ác đến cỡ nào, bao nhiêu năm nay, anh đã quen hết rồi.
Ăn xong bữa sáng, anh dẫn cô bé về phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười giờ sáng, một chiếc BMW X5 lái vào khu nhà ở trên núi Vân Lan, dừng lại trước cổng tòa nhà nhà họ Cố. Một chàng thanh niên mặc âu phục tươm tất, vóc dáng cao gầy và nước da trắng ngần từ trên xe bước xuống.
Theo hắn ta xuống xe còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đeo kính râm, vóc dáng đã phát tướng.
“Đây... đây là Tiểu Hạo hả?”
Vương Mỹ từ trong nhà bước ra, giọng nói có vẻ kích động.
“Dì Vương, cháu là Tôn Hạo, đã nhiều năm không gặp dì!”
Tôn Hạo cười cười, liếc mắt nhìn Vương Mỹ rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ra vẻ hoài niệm.
“Tiểu Mỹ à, chúng ta là bạn cùng lớp bao nhiêu năm, lại được gặp nhau rồi”.
Người phụ nữ diêm dúa kia tháo kính râm, tươi cười nói.
“Chứ còn gì nữa, tôi nhớ bà chết đi được. Mau vào nhà, mau vào nhà đi, hôm nay đích thân tôi xuống bếp, hai mẹ con bà có lộc ăn lắm đấy nhé”.
Vương Mỹ tươi cười rạng rỡ, khoác tay Trịnh Lệ Hoa đi vào nhà.
“Anh Tôn Hạo, dì Trịnh!”
Lúc này Cố Thiếu Duy cũng bước ra, Tôn Hạo nghe thấy cũng chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi.
“Ôi, đây chẳng phải là Thiếu Duy sao? Lớn thế này rồi hả, thành thanh niên rồi”.
Trịnh Lệ Hoa than thở một tiếng, mấy người kia khiêm tốn khen ngợi nhau, mất một lúc mới vào được nhà.
“Cháu chào dì Trịnh!”
Đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng từ trong bếp bước ra, trong tay cầm một mớ rau.
“Giỏi giỏi giỏi, Tuyết Cầm cũng thành mỹ nữ rồi, khà khà!”
Trịnh Lệ Hoa nhìn Cố Tuyết Cầm mà cười tươi như hoa.
Nhưng ánh mắt của Tôn Hạo ở bên cạnh nhìn về phía Cố Tuyết Cầm có vẻ nóng bỏng, khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy lúng túng.
“Mẹ nói chứ, Tuyết Cầm, nhìn thấy anh Tôn Hạo của con, sao không chào một tiếng. Ngày bé hai đứa cũng là thanh mai trúc mã đấy”.
Chú ý thấy ánh mắt của Tôn Hạo, Vương Mỹ lập tức lên tiếng hóa giải bầu không khí. Xem ra bao nhiêu năm nay Tôn Hạo vẫn không thể quên được con gái mình.
“Chứ còn gì nữa, nếu không vì Hạo Nhi quyết định ra nước ngoài du học, chưa biết chừng giờ này hai đứa nó đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ”.
Trịnh Lệ Hoa ở bên cạnh cũng chen vào.
“Đã lâu không gặp”.
Cố Tuyết Cầm ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hạo, bình thản nói một câu như vậy.
“Tuyết Cầm, em càng ngày càng xinh đấy”.
Tôn Hạo cảm thán.
“Cảm ơn!”
Cố Tuyết Cầm bình tĩnh nói một câu như vậy rồi ngồi xuống.
“Như em thấy, anh Tôn Hạo với chị mới thực sự là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tác hợp!”
Cố Thiếu Duy cũng bừng bừng phấn khởi.
“Nói linh tinh gì thế?”
Cố Tuyết Cầm lườm Cố Thiếu Duy một cái, nghe Cố Thiếu Duy nói như vậy, trong lòng cô cứ cảm thấy dị ứng.
Một mặt vì cô vốn dĩ không có hảo cảm gì với tên Tôn Hạo này, mặt khác, cô phát hiện ra, trong mấy năm nay, có một số thứ đã lặng lẽ phát sinh trong lòng mình.
“Vốn dĩ là thế mà, em nói sai gì à? Anh rể của em đáng ra phải là người tài hoa, có trách nhiệm và biết gánh vác như anh Tôn Hạo mới đúng!”
Cố Thiếu Duy bĩu môi, phản bác lời của chị gái mình, Tôn Hạo ở bên cạnh nghe thấy câu nói này, trên gương mặt thoáng hiện vẻ đắc ý.
“Tôi nghe nói, Tiểu Hạo ra nước ngoài chưa được bao lâu thì Tuyết Cầm kết hôn rồi hả? Còn là cháu rể được đích thân ông cụ nhà họ Cố chỉ định nữa?”
Đúng lúc này, Trịnh Lệ Hoa lên tiếng với vẻ quái gở.
“Nhắc đến cái thằng vô dụng ấy làm gì? Bằng lòng làm con rể chui gầm chạn, ăn bám nhà vợ, có mấy thằng tốt đẹp đâu? Nếu không vì ông cụ, với điều kiện của Tuyết Cầm nhà tôi, hà tất phải gả cho một thằng vô dụng đã tái hôn còn có con riêng?”
Nhắc đến Long Thiên Tiếu, Vương Mỹ cảm thấy như có ngọn lửa cháy trong lòng, chính vì thằng vô dụng này mà địa vị của họ trong nhà họ Cố mới ngày càng giảm sút.
“Tái hôn, còn có con riêng?”
Trịnh Lệ Hoa nghe vậy, lơ đễnh hỏi lại, ngập ngừng rồi lại thôi, ý vị trong đó không cần nói ra cũng hiểu.
“Chứ còn sao nữa, năm năm rồi, lúc nào cũng là chị cháu cung cấp tiền, tên Long Thiên Tiếu kia đúng là một thằng vô dụng!”