Thời điểm trước khi Long Thiên Tiếu đến, vẫn luôn là Cố Tuyết Cầm nấu cơm, từ nhỏ Cố Tuyết Cầm đã biết nấu cơm, làm một người chị trong nhà, những trách nhiệm mà Cố Tuyết Cầm phải gánh luôn nhiều hơn, các công việc nhà như nấu cơm, giặt quần áo đều do cô làm, qua thời gian dài, cũng hình thành tính cách chịu đựng trong con người cô.
Mà Cố Thiếu Duy luôn là đối tượng được cưng chiều nhất, sau khi Cố Tuyết Cầm đi làm, một phần lớn thu nhập đều tiêu cho Cố Thiếu Duy, ngay cả tiền học đại học cũng là do Cố Tuyết Cầm đi làm kiếm được.
Sau khi Long Thiên Tiếu đến đây, nguồn thu nhập của Cố Tuyết Cầm chia làm đôi, một phần thu nhập tiêu cho Cố Thiếu Duy, một phần thu nhập tiêu cho Long Tiểu Tịch. Tuy rằng ngoài miệng cô vô cùng bài xích chuyện kết hôn với một người đàn ông còn dẫn theo một đứa con.
Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ phải chịu khổ cô vẫn không kiềm chế được sự thương cảm trong lòng, cô cho rằng đứa nhỏ rốt cuộc cũng vô tội, nếu Long Thiên Tiếu đã là chồng trên danh nghĩa của cô thì cô sẽ không để cho đứa nhỏ phải chịu khổ.
Ước chừng nửa giờ sau, tất cả mọi người ăn uống xong xuôi, sau khi ăn xong, Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh không ở lại quá lâu, trực tiếp về nhà, nơi này cách nhà của họ chỉ mất mấy phút đồng hồ đi bộ, hơn nữa an ninh khu vô cùng tốt, đèn chiếu sáng trưng khắp nơi, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.
“Thiên Tiếu, không ngờ cậu lại quen biết cả Tần Viễn Lâm?”
Cố Vân Sơn có chút cảm thán nói, ngay cả Tần Viễn Lâm cũng gọi Long Thiên Tiếu là cậu Long, có thể thấy địa vị của Long Thiên Tiếu trong lòng Tần Viễn Lâm rất không đơn giản.
“Con có chút giao tình thôi!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại thản nhiên nói.
“Bố, bố còn phải nói, nếu không phải có anh ấy, con không thể lấy được dự án với nhà họ Tần. Người ta cũng cho chúng ta chút mặt mũi đấy”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút kiêu ngạo nói, tựa như đứa trẻ nhỏ khoe khoang món đồ chơi của mình.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, bố cũng hi vọng các con giúp đỡ lẫn nhau gây dựng sự nghiệp. Trước kia trong nhà tuy rằng đối xử với cậu không ra làm sao, Vương Mĩ lúc nào cũng nhắm vào cậu nhưng Tuyết Cầm nói thế nào cũng không bạc đãi cậu phải không?”
Cố Vân Sơn nghe vậy, trong lòng vui vẻ an tâm nói.
“Bố, những chuyện kia đều đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lắc đầu nói.
“Không phải vì sợ trong lòng các con có khúc mắc sao. Các con mấy năm gần đây sống không dễ dàng gì, càng không nên trách cứ lẫn nhau, yên ổn sống tốt mới phải!”
Cố Vân Sơn lại nói.
“Bố yên tâm đi, không có khúc mắc gì đâu”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, liếc mắt nhìn Cố Tuyết Cầm cười cười nói.
“Không có là tốt rồi”.
Cố Vân Sơn nghe vậy, cũng yên tâm hơn, nhìn dáng vẻ của chúng nó dường như không để bụng chuyện gì. Chỉ là một nhà ba người, cơ cấu gia đình có chút phức tạp lại trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể đi đến được hôm nay quả không dễ dàng gì.
“Nghe nói các con cầm 73% lợi nhuận từ dự án của gia tộc sao?”
Lúc này, Cố Vân Sơn lại hỏi.
“Vâng, lợi nhuận của dự án này vô cùng lớn, sau khi chúng con lấy 73% lợi nhuận thì bên gia tộc vẫn sẽ giống như trước kiếm được rất nhiều”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lại nói.
“Vốn dĩ chúng con cũng không định lấy nhiều lợi nhuận như vậy, nhưng bố cũng biết đấy, sau khi bọn họ có được dự án lại sửa tên người phụ trách dự án thành Cố Hiểu Huy. Chuyện này Tuyết Cầm sao có thể chịu được, con cũng không nhẫn nhịn được nữa”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng thản nhiên nói.
“Đó là đương nhiên, Cố Hiểu Huy con bác cả không có nhiều bản lĩnh, so với Tuyết Cầm nhà chúng ta thì kém xa. Mấy năm nay nó tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, lợi nhuận mỗi năm đều giảm, nếu như không phải có ông nội và Tuyết Cầm gỡ gạc lại không ít cho gia tộc thì nhà họ Cố chỉ sợ đã bị phá sản rồi, cậu ta chỉ biết nịnh nọt ôm chân của bà nội, còn những mặt khác mãi mãi kém xa Tuyết Cầm”.
Cố Vân Sơn nghe vậy, chắc nịch nói.
“Tôi không có năng lực như vậy, tôi còn nghe nói cậu đánh Cố Hiểu Huy đến gãy xương. Cho nên, năm đó khi Tuyết Cầm chịu nhiều thiệt thòi tôi lại chẳng làm được gì, chỉ có thể nhìn thôi. Hiện giờ cậu có năng lực như vậy, sẽ không để con bé phải chịu thiệt thòi gì nữa rồi”.
Cố Vân Sơn lại nói.
“Phải, bố yên tâm, về sau không ai có thể bắt nạt cô ấy”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhìn về phía Cố Tuyết Cầm sau đó nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế mặt cười đỏ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Trong nhà cầm bao nhiêu tiền cũng không cần lo cho bố mẹ, bên này bố mẹ sau khi khôi phục lại trợ cấp và đãi ngộ gia tộc mỗi tháng kiếm được không ít, đủ sống rồi. Ngay cả Thiếu Duy cũng có không ít tiền đến tay, trước kia đều phải nhờ Tuyết Cầm giúp đỡ, hiện giờ bố thấy không cần nữa”.
Cố Vân Sơn nghe vậy, lại chậm rãi nói.
“Bố chưa ăn no thì ăn tiếp đi, con còn có chút việc”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói, nói xong nhéo Long Thiên Tiếu một cái, Long Thiên Tiếu cũng hiểu ý đi theo Cố Tuyết Cầm lên tầng.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi đóng cửa lại, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đây là hơn 40 ngàn tệ tôi kiếm được, tôi muốn đưa cho bố làm phí sinh hoạt, tiền lương hưu của bố vốn đã không nhiều lại bị mẹ quản gắt gao, nếu như có tiền ông ấy không phải về chỗ kia nữa”.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút chua xót.
“Chỗ tôi có tiền, có 70 80 ngàn tệ, dùng của tôi là được rồi, mật khẩu là sinh nhật cô”.
Long Thiên Tiếu từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ, sau đó nói.
“Dùng của tôi đi, của anh thì cứ để lại”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lắc đầu nói, tiêu tiền của Long Thiên Tiếu cô cảm giác có chút không được tự nhiên lắm.
“Cô cầm đi, cuộc sống hằng ngày không phải đều dùng đến tiền sao, đưa thẻ nào tự cô quyết định”.
Long Thiên Tiếu đưa tấm thẻ cho Cố Tuyết Cầm, sau đó nói, Cố Tuyết Cầm do dự một chút, rồi vẫn nhận lấy tấm thẻ. Cô cảm thấy giữa vợ chồng với nhau nhất định phải độc lập tài chính, nhưng tiền tạc cũng cần hỗ trợ lẫn nhau, điều đó là cần thiết.
“Được rồi, đợi lát nữa anh cùng tôi đưa bố về!”
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói.
“Nếu như không ổn, có thể đón bố đến đây”.
Long Thiên Tiếu đề nghị.
“Bố sống cùng mẹ hơn mười năm, đón bố đến đây, chỉ sợ bố không thích ứng được, trước mắt để xem sao đã!”
Cố Tuyết Cầm trầm ngâm một lát, sau đó nói. Chuyện này không phải cô chưa nghĩ đến nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì thấy vẫn không nên nói ý nghĩ này.
“Cũng đúng, cô tự mình quyết định là được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế chỉ liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, người đàn ông này sao có thể nghe lời đến vậy, thật sự là một thê nô sao?
“Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói. Chỉ là đến khi bọn họ đi xuống phát hiện Cố Vân Sơn đã không còn ngồi đó ăn cơm nữa.
“Vận Nhi, bố chị đâu?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Chú Cố nói ra ngoài đi dạo một lát cho tiêu bớt thức ăn, lát nữa sẽ trở về, bảo anh chị không cần đi tìm chú ấy”.
Long Vận Nhi từ trong bếp nhô đầu ra, sau đó nói.
“Gọi điện thoại cho bố đi!”
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền gọi điện thoại cho Cố Vân Sơn.
“Alo, bố đang ở đâu vậy?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Bố tự mình đi về rồi, vừa hay tiêu hóa thức ăn luôn, các con không cần đưa bố về đâu”.
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Cố Vân Sơn.
“Bố, bố làm gì vậy, bố quay về bọn họ có thể để bố về không?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút tự trách nói.