“Ơ? Có người!”
Long Tiểu Tịch mở cửa xe, nhìn thấy bên trong có người, cô bé hét lên.
“Chậc chậc chậc, vật nhỏ, là chị, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Thấy Tần Tiểu Tịch đeo chiếc ba lô to đùng trèo lên, Tần Tiểu Manh cảm thấy hơi buồn cười, cặp sách to đùng mà thân hình cô bé lại quá nhỏ.
“A? Là chị Tiểu Manh, chị lại đến nhà em ăn trực đấy à?”
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh có chút bất ngờ nói.
“Ha ha ha, sao em biết chị muốn đến ăn trực? Em càng ngày càng thông minh đó, chị yêu em chết mất”.
Tần Tiểu Manh vốn không định đến ăn trực, nhưng cô gái nhỏ này lại nhắc nhở cô, cô liền nhớ tới, hơn nữa, mấy ngày trôi qua, cô lại bắt đầu nhớ nhung tài nghệ nấu nướng của ông chú kì quái rồi.
“Vậy chị đưa tiền cho em đi, ăn cơm phải trả tiền”.
Long Tiểu Tịch tháo chiếc cặp sách to đùng xuống, sau đó nói Tần Tiểu Manh.
“Đưa tiền gì, ăn một bữa cơm nhà em còn phải trả tiền nữa hả? Mới có tí tuổi đầu sao em keo kiệt vậy, giống bố em quá!”
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh liền phàn nàn, đứa trẻ ranh này sắp thành tinh rồi.
“Bố em không keo kiệt mới để cho chị ăn trực. Phải đưa tiền, bố em không tiện nói, để em nói thay là được rồi”.
Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói.
“Dù sao chị cũng không đưa”.
Tần Tiểu Manh bĩu môi, nói bằng vẻ mặt xỏ lá.
“Chị thật không biết xấu hổ!”
Long Tiểu Tịch nói.
“A a a, vật nhỏ, chị véo chết em!”
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh lại phát điên, bàn tay to xông về phía cổ Long Tiểu Tịch.
“Bố ơi, chị ấy muốn đánh con, còn muốn véo chết con nữa!”
Thấy thế, Long Tiểu Tịch hét lên, nghe vậy, Tần Tiểu Manh liền dừng lại động tác, trong lòng vô cùng phiền muộn, tại sao con bé này luôn gây khó dễ với cô nhỉ? Tần Tiểu Manh khóc không ra nước mắt.
“Bố, bố có thể ném chị ấy ra khỏi xe không?”
Long Tiểu Tịch lại hỏi.
“Thôi, đừng ồn ào nữa”.
Long Thiên Tiếu cạn lời nói.
“Hức hức hức cháu bị bắt nạt”.
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh suýt chút nữa khóc thành tiếng.
“Không khóc nữa, tối nay em sẽ để lại cho chị cục xương lớn!”
Long Tiểu Tịch vỗ vỗ lưng Tần Tiểu Manh an ủi.
“Hứ, em coi chị là chó sao?”
Tần Tiểu Manh tức giận nói.
“Là chị nói đấy nhé, em không có nói đâu”.
Long Tiểu Tịch thản nhiên nói. Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe đã dừng ở dưới công ty Cố Tuyết Cầm, lúc này, cô đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy xe Long Thiên Tiếu, cô liền bước tới mở cửa rồi lên xe.
“Chào buổi tối, chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch lễ phép nói.
“Ừ, chị chào em”.
Cố Tuyết Cần tươi cười nói.
“Chị Tuyết Cầm, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lúc này, Tần Tiểu Manh chào hỏi.
“Em cũng ở đây à”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ.
“Em đi ké xe về nhà thôi. Chị phải biết rằng, ban nãy em ngồi ở ghế lái phụ, chú ấy nói chỗ đó em không được ngồi, bắt em xuống đây ngồi bằng được”.
Tần Tiểu Manh giải thích.
“Ngồi đâu mà chẳng giống nhau?”
Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói, nhất thời, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Tiểu Manh.
“Đương nhiên không giống, chú ấy nói, chỗ này chỉ có vợ chú ấy mới được ngồi, đặc biệt dành cho chị, chị nói xem con người này có keo kiệt không?”
Tần Tiểu Manh nghiêm túc nói.
“Phốc, em đừng nghe anh ấy nói bừa!”
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, mỉm cười nói.
“Em cảm thấy không phải là nói bừa, theo em, chú ấy chính là người sợ vợ, chú ấy không nói ra, nhưng chú ấy rất sợ chị. Ban nãy sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện ở Hongdaokou, vừa ra ngoài chú ấy liền gọi điện thoại cho chị, sợ chị đợi lâu”.
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói, nhưng trong lòng cô lại có chút ngọt ngào. Từ trước đến nay khúc gỗ này không biết biểu đạt, cũng không biết nói mấy lời đường mật, nhưng đôi khi vẫn khiến người ta cảm động.
“Đương nhiên”.
Tần Tiểu Manh lại nói. Nhóm người nói chuyện, Long Thiên Tiếu lái xe, bọn họ đến chợ mua thức ăn rồi mới về nhà, Tần Tiểu Manh cũng không trực tiếp trở về nhà của mình mà là đến nhà Long Thiên Tiếu, bởi vì cô đã nói là đến ăn cơm trực.
Biệt thự trên đỉnh núi, trong nhà Long Thiên Tiếu.
Lúc này, Long Vận Nhi vừa mới từ bệnh viện về.
“Chủ tịch Tần, anh tôi sắp về rồi, chú vẫn chưa ăn cơm đúng không, đợi lát nữa chú ở lại ăn cơm với nhà tôi luôn nhé”.
Long Vận Nhi nói với Tần Viễn Lâm đang đợi ở trong phòng khách.
“Vậy sao được, tôi thật sự có chuyện phải tìm anh cháu. Con gái tôi ra ngoài cùng cậu Long, bây giờ vẫn chưa về, tôi lo quá!”
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm giả bộ nói. Trong lòng ông ta lại có chút vui mừng, ông ta đang chờ câu này của Long Vận Nhi, đợi Tần Tiểu Manh là cái cớ, chủ yếu ông ta muốn đến ăn trực bữa cơm. Kể từ mấy hôm trước được ăn cơm Long Thiên Tiếu nấu, ông ta cảm thấy ăn gì cũng không ngon, ngày đêm đều nghĩ có thể đến chỗ Long Thiên Tiếu tiếp tục ăn trực hay không.
“Có gì đâu ạ, nếu chủ tịch Tần cảm thấy cơm nhà tôi ngon, ngày nào chú cũng đến đây ăn nhé”.
Long Vận Nhi cười nói, trong lòng cô biết rất rõ, trước mặt là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, có biết bao nhiêu người muốn mời Tần Viễn Lâm ăn cơm đều không có cơ hội.
“Vậy sao được, nếu ngày nào cũng đến, tôi nhất định sẽ trả tiền, ha ha ha!”
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Một bữa cơm đáng bao nhiêu đâu, chú không cần trả tiền. Chú giúp anh tôi rất nhiều, mở ra nhiều cơ hội cho anh tôi. Hơn nữa, nếu không có chú, sao chúng tôi có thể ở một căn nhà tốt như này chứ?”
Long Vận Nhi có chút cảm kích nói.
“Cháu gái Vận Nhi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, sự giúp đỡ của cậu Long đối với nhà họ Tần chúng tôi không thể nói rõ bằng một hai câu. Không phải là tôi cho cậu ấy tương lai mà là cậu ấy cho nhà họ Tần tôi tương lai!”
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói.
“Chú nói gì vậy?”
Long Vận Nhi có chút khó hiểu nói.
Nhưng Tần Viễn Lâm vẫn chưa kịp trả lời, cửa đã mở ra, bốn người Long Thiên Tiếu trở về.
“Ôi, bố, bố cũng đến ăn trực à?”
Tần Tiểu Manh bước vào, thấy bố cô liền hỏi.
“Ăn trực gì? Bố đang đợi con đấy, muộn như vậy rồi mà con vẫn chưa về, bố lo!”
Tần Viễn Lâm tức giận nói.
“Bố lo, sao bố không gọi điện thoại cho con? Hơn nữa, bố cũng có thể đợi ở nhà mà”.
Tần Tiểu Manh ngây ngô nói.
“Chủ tịch Tần đến rồi thì ở lại ăn cơm luôn nhé”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu bước vào, anh nói với Tần Viễn Lâm.
“Nếu cậu Long đã nói như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha ha!”
Nghe được lời này, Tần Viễn Lâm vui vẻ nói, điều này nằm trong ý nguyện của ông.
“Ăn trực thì ăn trực, bố tìm nhiều lý do như vậy để làm gì?”
Tần Tiểu Manh liếc nhìn ông bố không đứng đắn của mình, nói bằng vẻ mặt coi thường.