“Hửm? Các người là ai?”
Ánh mắt Lôi Hổ ngưng tụ, thô lỗ nói, xung quanh đều là đàn ông, hơn nữa còn có rất nhiều người đàn ông cơ bắp lực lưỡng, tình thế như vậy, Tần Tiểu Manh chưa từng gặp qua, cô nhịn không được nắm lấy tay áo Long Thiên Tiếu.
“Lẽ nào các người không muốn biết chúng tôi vào bằng cách nào sao?”
Long Thiên Tiếu dẫn hai người bước vào, khóe miệng khẽ cong lên, anh nói.
Long Thiên Tiếu đến gần, cuối cùng đám người cũng nhìn rõ mặt anh hơn. Thấy Long Thiên Tiếu chỉ là một chàng thanh niên trẻ có khuôn mặt khá ưu tú, trong lòng bọn họ có chút coi thường, đây chẳng phải là tiểu bạch kiểm mà người ta hay đồn sao? Vẻ ngoài này thực sự là tiêu chuẩn của tiểu bạch kiểm.
*Tiểu bạch kiểm: ngôn ngữ mạng, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
“Cậu đến từ gia tộc nào, đám chó má, không phải tôi kêu các người không được tuỳ ý cho người khác vào sao?”
Người đàn ông giọng như vịt đực đứng dậy, hét lên. Đám người nghe thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, bởi vì thật sự là không có ai biết ba người trước mặt, một cô bé, một thiếu nữ, còn có một chàng trai gần 30 tuổi.
“Hồ Lục, bọn họ không thuộc gia tộc nào, bọn họ là khách”.
Lôi Hổ nhìn về phía Long Thiên Tiếu, lãnh đạm nói. Những người ở đây đều rất thô lỗ cục cằng, cư nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lôi Hổ, khách, vậy thì là khách đi!
“Các người vào đây bằng cách nào? Vị trí chỗ tôi đặc biệt, chưa kể an ninh nghiêm ngặt, còn có hệ thống giám sát tiên tiến nhất thế giới, làm sao các người vào được dễ dàng như vậy?”
Lôi Hổ nhìn về phía ba người Long Thiên Tiếu, nói. Nếu là lúc bình thường, bọn họ vào được có thể coi là chuyện thường, nhưng hôm nay là ngày quyết đấu với Phương Thắng Thiên, lính canh ở đây cực kì nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng không thể bay qua.
“Đi vào, đi vào một cách quanh minh chính đại”.
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu cười nói.
“Fuck, bảo vệ chỗ chúng tôi nghiêm ngặt như vậy, sao các người có thể vào được, các người quang minh chính đại đi vào, sao người của chúng tôi lại không phát hiện ra chứ? Cho dù người của chúng tôi không phát hiện ra, lẽ nào hệ thống camera giám sát của chúng tôi cũng không phát hiện ra các người sao?”
Nghe thấy vậy, Hồ Lục rất không vui, hắn ta hét lớn.
Đúng lúc Hồ Lục nói chuyện, một bóng người khác xuất hiện ở cửa.
“Người trong căn cứ của cách anh đều đã bị hạ gục. Về phần hệ thống camera giám sát, tất cả đều đã bị tê liệt. Trận đấu hôm nay, các anh thể nào cũng sẽ thua. Các anh xảo quyệt, Phương Thắng Thiên còn xảo quyệt hơn. Các anh có kế sách, Phương Thắng Thiên còn có nhiều kế sách hơn, tổng kết lại, các anh không thể đánh bại Phương Thắng Thiên”.
Bóng người từ cửa bước vào, mọi người dần dần nhìn rõ gương mặt của cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, bọn họ đều sững sờ.
Đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp, đẹp không có lời nào để nói, cô mặc một cây đen, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt xinh xắn như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần, bọn họ ngần này tuổi rồi mà chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy.
Hiện trường rươi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể, cô nói bậy, Phương Thắng Thiên là cái rắm ấy, cô đụng vào ý chí chiến đấu của chúng tôi, cô đáng chết!”
Hồ Lục hét lớn, mặt hắn ta hơi đỏ lên, bởi vì khi người phụ nữ xinh đẹp này xuất hiện, hắn ta cũng choáng váng, hắn ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy. Hắn ta cảm thấy xấu hổ vì sự ngây người đột nhiên của mình.
“Cao Bá, đi kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lôi Hổ nhìn về Cao Bá, sau đó nói. Nghe thấy vậy, Cao Bá liền đi ra ngoài, hiện trường lại chìm vào yên lặng, đám người đều đang chờ đợi câu trả lời, bọn họ muốn xem mấy người này có thật sự lợi hại như vậy không, có thể quang minh chính đại đi vào mà không bị phát hiện.
“Đại ca, đại ca, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Mấy phút sau, Cao Bá lại hoảng hốt chạy vào.
“Xảy ra chuyện lớn gì? Cậu hốt hoảng gì thế, lúc nào tôi cũng nói với cậu không được lo lắng hoảng sợ mà”.
Nghe thấy vậy, chân mày Lôi Hổ nhíu lại thật sâu, hắn ta không vui nói.
“Vâng vâng vâng, không hốt hoảng nữa, em không hốt hoảng nữa!”
Cao Bá đứng ở đó hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, trông bộ dạng của cậu ta có chút tức cười.
“Nói, có chuyện gì, tình huống bên ngoài là như thế nào?”
Lúc này Lôi Hổ mới nói.
“Đại ca, xảy ra chuyện lớn. Toàn bộ người của chúng ta đã bị đáng gục, hệ thống camera giám sát bị tê liệt, video giám sát v.v cũng không còn nữa. Bây giờ chỉ cần tìm được lối vào, ai cũng có thể vào được”.
Cao Bá kể lại chi tiết vụ việc, mọi người ở hiện trường nghe xong đều rất kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. So với sự bất an của đám người, Lôi Hổ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Các vị là cao thủ”.
Lôi Hổ nhìn về phía Long Thiên Tiếu và Lâm Hi, sau đó nói.
“Quá khen”.
Khóe miệng Long Thiên Tiếu khẽ nhếch lên, khách sáo nói.
“Cho nên, các người là ai. Các người là người của Phương Thắng Thiên?”
Lôi Hổ xoa xoa thái dương, sau đó nói.
“Các anh có kế, Phương Thắng Thiên cũng có, kế của các anh đã bị Phương Thắng Thiên nhìn thấu. Cho nên, hôm nay các anh chắc chắn sẽ thua. Chúng tôi không phải là người của Phương Thắng Thiên, mà là người đến giúp các anh thắng hắn ta!”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Vậy sao? Để tôi xem!”
Lôi Hổ vẫn không tin, khi làm việc, hắn ta luôn thích giữ lại đường lui cho mình, cho dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, Phương Thắng Thiên có thể nhìn thấu kế sách của hắn ta sao?
Lôi Hổ bấm điện thoại, nhưng không có ai trả lời. Khoảng một hai phút sau không gọi được, hắn ta mới từ bỏ.
“Đại ca, sao rồi?”
Cao Bá có chút rốt ruột hỏi.
“Đúng vậy, sao rồi, lẽ nào chúng ta cứ thế mà thua Phương Thắng Thiên à? Hongdaokou là căn cứ của chúng ta đó!”
“Phương Thắng Thiên thật hèn hạ”.
“Phương Thắng Thiên hèn hạ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai”.
Đám người xì xào bàn tán, bầu không khí tại hiện trường đã lộ ra vẻ hoang mang hoảng sợ.
“Quả thực, tôi đã đánh giá thấp sự bỉ ổi của Phương Thắng Thiên. Kế sách của chúng ta hỏng rồi”.
Lôi Hổ xoa xao thái dương, có chút phiền muộn nói.
“Phải làm sao bây giờ, lẽ nào địa bàn của chúng ta cứ như vậy mà nhường cho Phương Thắng Thiên à?”
“Hơn nửa cơ nghiệp của chúng ta đều nằm ở ngã ba thành phố Đông Bắc Hongdaokou, để Phương Thắng Thiên cướp đi, sau này chúng ta biết sống kiểu gì?”
“Đúng thế, không thể ngồi chờ chết được, anh cả đưa ra chủ kiến đi?”
Sau khi nghe thấy những lời của Lôi Hổ, mọi người càng thêm hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm sao, bầu không khí tuyệt vọng tràn ra.
“Các người dựa vào đâu để giúp chúng tôi thắng?”
Lôi Hổ nhìn về phía Long Thiên Tiếu và Lâm Hi, hỏi.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ vào bốn người bọn họ.
“Dựa vào bốn người các người? Hai cô gái ngoài hai mươi, một cô bé mười ba mười bốn tuổi, một ông chú đầu ba, dựa vào các người mà thắng được? Có phải các người có hiểu lầm gì về Phương Thắng Thiên kia không?”
Thấy thế, Lôi Hổ cảm thấy rất vô lý, hắn ta khinh thường nói