Chương 36: Bởi vì có tiền, tùy hứng được chưa
“Cho dù là như thế thì đã sao, bây giờ anh ta ở nhà không phải ăn của tớ, dùng của tớ sao!”
Cố Tuyết Cầm nhẹ giọng than thở, có chút bất lực nói.
“Có lẽ anh ta đang đợi thời cơ”.
Sở Uyển Tình nói chắc như đinh đóng cột. Tuy là suy đoán nhưng lời nói lại mang cảm giác vô cùng khẳng định.
“Được rồi, đừng nói nữa”.
Cố Tuyết Cầm cảm thấy hơi mất hứng.
“Trời, là người chỉ dẫn cho cuộc đời cậu, tớ muốn nói cho cậu biết. Nếu cậu cảm thấy anh ta tốt thì giữ anh ta lại, tin tớ đi. Thật ra, tớ luôn có cảm giác nhìn không thấu bản thân anh ta. Nhà cậu mắng anh ta, phê bình anh ta, xỉ nhục anh ta mà thậm chí anh ta còn lờ đi. Trừ khi anh ta là một người có tính cách yếu đuối, nếu không thì chính là người từng trải, không để tâm, coi thường tất cả”.
Sở Uyển Tình lại cảm khái nói.
“Được rồi, lảm nhảm nhiều thế, muốn ăn gì thì tự gọi đi, hôm nay tớ mời”.
Cố Tuyết Cầm tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối bời. Thật ra mấy ngày nay những biểu hiện bất thường của Long Thiên Tiếu gần như đang kiểm chứng lời nói của Sở Uyển Tình.
“Vậy tớ không khách sáo đâu nhé”.
Sở Uyển Tình gọi phục vụ tới, gọi mấy món mình thích ăn, sau đó mới dừng lại.
“Hả, người ngồi bên kia có vẻ quen quen?”
Lúc này, Sở Uyển Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay đối diện với cửa sổ phòng bao của nhà hàng lẩu.
“Người nào?”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn, chỉ nhìn thấy hai cô gái và một người đàn ông, vẫn còn một cô bé ở bên trong phòng bao, nhưng do góc độ nên không nhìn rõ mặt họ.
“Chính là phòng bao đó, tớ cảm thấy bóng dáng của người đàn ông đó khá giống với người đàn ông nhà cậu?”
Sở Uyển Tình chỉ chỉ rồi nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế cũng nhìn kỹ xem, cô hơi sửng sốt nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
“Nào có, anh ta không có quần áo như thế”.
Cố Tuyết Cầm nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói. Thật ra trong lòng cô đã chắc chắn, bóng dáng đó chính là Long Thiên Tiếu. Cô hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Long Thiên Tiếu lại đi cùng với hai cô gái.
“Cũng đúng. Phòng bao đó ghê đấy. Nhà hàng lẩu đó là của nhà họ Tần. Phòng bao này ở vị trí tốt nhất trên tầng thượng, bình thường không dùng để đón khách. Phòng đó là do quản lý của nhà hàng đặc biệt giữ lại cho Tần Tiểu Manh, cô chủ nhà họ Tần”.
Sở Uyển Tình lại nói.
“Cái này tớ cũng từng nghe. Nhà hàng lẩu đó rất cao cấp, nghe nói mỗi người cũng từ năm trăm trở lên, nhưng người ta còn khẳng định giá cả đó là vô cùng hợp lý”.
Cố Tuyết Cầm có chút cảm khái nói.
“Cho nên, sự nghèo đói làm hạn chế tưởng tượng của chúng ta đấy”.
Sở Uyển Tình than thở nói. Nhìn bộ dạng đó của Sở Uyển Tình, Cố Tuyết Cầm không nhịn nổi mà bật cười.
Sau khi ăn cơm xong, Long Thiên Tiếu và mấy người kia đi đến cửa hàng quần áo trẻ em chọn một ít quần áo cho Long Tiểu Tịch. Khi Tần Tiểu Manh và Lâm Hi đang chọn quần áo cho bé con thì Long Thiên Tiếu lại tự mình đi làm sim điện thoại.
Thời đại bây giờ, trên người không có một thiết bị truyền thông nhanh nhạy thì khá là phiền phức.
Sau khi làm xong, Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch ngồi xe của hai cô gái trở về khu dân cư Vân Lan Sơn.
Xe của Tần Tiểu Manh là Rolls-Royce Phantom còn xe của Lâm Hi là Lamborghini. Loại xe mà hai người đang lái đều là xe sang hạng nhất. Vốn dĩ, Long Thiên Tiếu chỉ nhờ Lâm Hi đưa mình về nhưng Tần Tiểu Manh cố ý đi theo xem họ sống ở đâu, thế là hai chiếc xe sang cứ thế nghênh ngang xuất hiện ở cổng khu dân cư.
Lần này, bác Lưu lại càng chết lặng, nhìn hai chiếc xe sang dừng bên ngoài cổng khu dân cư, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mà ngạc nhiên hơn là lần này có hai cô gái xinh đẹp từ trên xe bước xuống và đi theo sau chính là Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch.
“Được rồi, hai người về trước đi!”
Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi và Tần Tiểu Manh.
“Ông chú, đây là đạo tiếp khách của chú sao, cũng không mời bọn cháu vào uống tách trà”.
Tần Tiểu Manh có chút ghét bỏ nói, nghĩ đến ngày đó Long Thiên Tiếu khiến mình thê thảm thì quả thật trong lòng cô bé vẫn tức giận, nhưng bây giờ có Lâm Hi ở đây, cô bé không tiện ra mặt.
“Không tiện, về sau thuận tiện hơn thì uống gì cũng được”.
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói. Anh không có tình cảm gì với cái nhà này cả thì sao có thể mời người khác đến nhà uống trà.
“Tiểu Manh, chúng ta đi trước đi, anh cả có việc bận rồi”.
Lâm Hi hiểu ý mà nói.
“Vậy được rồi!”
Tần Tiểu Manh chỉ đành thỏa hiệp.
“Vậy tôi về trước nhé”.
Long Thiên Tiếu ôm Long Tiểu Tịch, nói.
“Anh cả, anh đợi một chút”.
Lâm Hi chợt nhớ tới điều gì đó thì gọi Long Thiên Tiếu quay lại.
“Lần trước anh nói không có điện thoại nên tôi mua cho anh một cái”.
Lâm Hi quay lại xe, lấy một chiếc điện thoại đã đóng gói đẹp đẽ đưa cho Long Thiên Tiếu, nhìn bên ngoài thì chính là chiếc điện thoại Warwich phiên bản giới hạn mới nhận năm nay với thiết kế cao cấp và giá cực đắt.
“Oa, chị Lâm Hi, chị thật hào phóng. Điện thoại của em còn không tốt bằng của chú ấy”.
Tần Tiểu Manh nhìn chiếc điện thoại mà Lâm Hi đưa cho Long Thiên Tiếu thì hô lên. Tuy rằng Tần Tiểu Manh cũng rất giàu có nhưng không phải lúc nào cô bé cũng theo đuổi những món đồ xa xỉ.
“Thật ra, tôi đã có điện thoại rồi, lúc trước chủ tịch Tần đã chuẩn bị cho tôi một cái, nhưng không có sim, vừa rồi các cô đi mua quần áo cho Tiểu Tịch thì tôi đã đi làm một cái sim rồi”.
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Đây là chiếc điện thoại tôi chuẩn bị cho anh cả, anh nhận đi ạ. Của tôi là của tôi, mà của chủ tịch Tần thì là của chủ tịch Tần”.
Lâm Hi thản nhiên nói. Cô ấy đã nói như thế thì Long Thiên Tiếu chỉ đành nhận lấy.
“Đợi một chút, ông chú, lưu số điện thoại của cháu lại đi”.
Tần Tiểu Manh chợt nhớ tới điều gì, lại nói. Vừa nói vừa vội càng lấy giấy và bút ghi lại số điện thoại của mình đưa cho Long Thiên Tiếu. Xong xuôi mọi chuyện thì mấy người mới rời đi.
“Ê, nhóc thối họ Long, những người kia là gì của cậu?”
Khi Long Thiên Tiếu vừa vào cửa thì bác Lưu lại hỏi. Long Thiên Tiếu nghe được thì cảm thấy có chút đau đầu.
“Bạn bè!”
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Đùa gì thế, nhóc thối như cậu mà cũng có bạn bè tầm cỡ đấy à?”
Bác Lưu vẫn không tin, nghiêm túc mà nói là không dám tin. Hai chiếc xe vừa rồi, một chiếc là Lamborghini, một chiếc là Roll-Royce, đều là những chiếc xe sang trọng hàng đầu thì thằng nhóc này sao có thể có bạn bè như thế.
“Được rồi, tôi gọi Grab được chưa”.