“Hợp đồng này được soạn dưới sự giám sát của chính Cố Hiểu Huy, các điều khoản cốt lõi còn do chính anh ta thêm vào”, Cố Tuyết Cầm cười và nói.
“Đúng là ngu si, trong tập đoàn này còn ai có thể nghĩ ra được ý tưởng kém cỏi như này. Anh ta thật sự nghĩ người khác là kẻ ngốc sao? Anh ta lại muốn chia tiền, tại sao lại tự mình thêm vào một điều khoản giả định, chẳng lẽ anh ta muốn vu oan hãm hại tôi, muốn đuổi tôi đi sao?”, Lương Giai nghe thấy vậy thì không hiểu nói.
“Người đại diện còn lại trong hợp đồng là tôi, Cố Hiểu Huy đại diện nhà họ Cố kí hợp đồng với tôi”, Cố Tuyết Cầm ngồi trên ghế, lắc đầu nói.
“Chị nói gì? Là chị muốn lấy 70% lợi nhuận của dự án à? Bọn họ không phải đã gạt chị ra khỏi dự án rồi mà? Sao lại có thể chia tiền cho chị?”, Lương Giai vô cùng sửng sốt, trong lòng cô ta đầy nghi ngờ.
“Cô xem thử bản hợp đồng này thì sẽ hiểu”.
Cố Tuyết Cầm quay lại bàn và cầm một bản hợp đồng đưa cho Lương Giai, đây là hợp đồng dự án với nhà họ Tần.
Lương Giai dường như đọc lướt rất nhanh, những cái khác đều là điều khoản thông thường, cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi cô ta nhìn thấy các điều khoản bổ sung, hai mắt lập tức sáng lên.
“Chị Tuyết Cầm, bọn họ lại đồng ý cho chị kí những điều khoản này?”
Lương Giai vô cùng kinh ngạc nói, chỉ định người phụ trách dự án phải là Cố Tuyết Cầm.
“Không phải, không phải, bọn họ không biết có điều khoản này, nếu không thì tại sao bọn họ lại gạt chị ra khỏi dự án chứ?”
Lương Giai suy nghĩ một lát, lại cảm thấy cách hỏi của mình có vấn đề.
“Theo lý mà nói, người bình thường căn bản không thể đồng ý cho người khác kí hợp đồng như thế này. Nhưng mà cô phải biết, đây là đội pháp chế của nhà họ Cố, có thể làm ra được việc này, bọn họ thậm chí đến điều khoản bổ sung cũng không xem đã để cho tôi kí hợp đồng này. Bọn họ không phải cô, cũng không phải tôi”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì chỉ cười khổ nói, nghe thấy những lời này, Lương Giai cảm thấy những thứ trước mắt mình đều rõ ràng hơn rất nhiều.
“Như thế có nghĩa là chị có thể dùng điều khoản này để bảo vệ quyền lợi của mình, đồng thời cũng có thể làm nhiều việc. Đây không phải là một cái bẫy cao siêu gì, nhưng bọn họ không chú ý đến thì bọn họ chỉ có thể rơi vào bẫy thôi. Điều này vô cùng quan trọng, một khi nhà họ Cố vi phạm hợp đồng thì tập đoàn Long Đằng chắc chắn sẽ truy cứu, bởi vì điều này sẽ khiến tập đoàn Long Đằng trở nên bất khả chiến bại, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng chiêu này thật sự có chỗ kỳ diệu”.
Lương Giai có chút kích động nói, không ngờ Cố Tuyết Cầm lại có nước cờ thế này, càng không ngờ đến người nhà họ Cố đến điều khoản quan trọng như vậy cũng không nhìn ra, liền để cho Cố Tuyết Cầm kí hợp đồng.
“Tôi đã tiến hành công việc rồi, tôi định xây dựng một đội ngũ pháp chế độc lập, chuyên phụ trách các vấn đề pháp lý của dự án này. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô, mời cô đến làm người phụ trách của hạng mục này”, Cố Tuyết Cầm mỉm cười và nói.
“Nhưng mà bây giờ tôi đã bị sa thải rồi”.
Lương Giai nghe thấy vậy thì cười khổ nói. Cô rất vui nếu được làm việc cùng Cố Tuyết Cầm, phải biết rằng năm đó ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm đều có ơn tri ngộ với cô, là bọn họ đã đề bạt cô.
Quan trọng hơn, bất kể là ông cụ Cố hay Cố Tuyết Cầm đều là người rất có năng lực. Nhà họ Cố dưới sự điều hành của bọn họ rất phát đạt, lợi nhuận của tập đoàn tăng lên theo từng năm.
Nhưng mà khi ông cụ mất đi, Cố Tuyết Cầm bị hất cẳng, sau khi Cố Hiểu Huy tiếp quản tập đoàn, tất cả đều thay đổi.
Nhưng dù sao thì trong lòng cô, ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm đều là những người rất có năng lực mà còn đối xử rất tốt với những cấp dưới có năng lực. Chim khôn chọn cành mà đậu, người tài cũng chọn những cơ quan tốt, phải nói rằng ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm đều là những ông chủ khiến người ta có thể tin tưởng.
“Để tôi gọi điện thoại cho Cố Hiểu Huy”.
Cố Tuyết Cầm nói, nói xong liên lấy điện thoại ra và gọi.
Lương Giai nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, nếu nói như vậy thì thật sự là có cơ hội rồi.
“Có việc gì?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Hiểu Huy.
“Nguyên nhân sa thải Lương Giai là gì?”, Cố Tuyết Cầm hỏi thẳng.
“Cô ta đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi soạn thảo hợp đồng liên quan, vì vậy tôi đã sa thải cô ta”, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cố Hiểu Huy.
“Sai lầm nghiêm trọng là gì ?”, Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Cô muốn biết những cái này để làm gì? Chẳng qua chỉ là sa thải một nhân viên, có cần nhiều lý do sao?”, Cố Hiểu Huy mất kiên nhẫn nói.
“Cần. Mời anh nói cho rõ ràng, trong một tổ chức cần phải thưởng phạt phân minh, hành vi này của anh chỉ làm cho những người nghiêm túc và nỗ lực làm việc nản lòng”, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì vô cùng mạnh mẽ nói.
“Làm gì có nhiều quy tắc thế?”, Cố Hiểu Huy nói mát.
“Có phải vì bản hợp đồng đó? Là bản hợp đồng định giăng bẫy tôi?”, Cố Tuyết Cầm nói với vẻ mặt trào phúng.
“Cố Tuyết Cầm, cô đừng ăn nói linh tinh”.
Cố Hiểu Huy gấp gáp nói. Một khi Cố Tuyết Cầm nói như vậy có nghĩa là sẽ nói đến cái bẫy anh ta bày ra, anh ta cảm thấy bí mật của mình bị bại lộ.
“Lương Giai có lẽ là thay anh chịu tội đúng không? Với tính cách của anh thì làm sao có thể thừa nhận rằng mình đã phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nên anh mới tìm người gánh tội thay anh trước mặt bà nội, như thế thì bà ta mới không cảm thấy anh là một kẻ ngu si. Nhưng mà anh chọn sai người rồi, Lương Giai người ta căn bản không tham gia vào việc soạn thảo hợp đồng mà người ta là tiến sĩ luật, anh tưởng người ta ngốc sao?”
Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu lạnh lùng và châm chọc không thương tiếc.
“Cố Tuyết Cầm, cô đang nói tiếng người sao?”, Cố Hiểu Huy nổi giận đùng đùng.
“Dù sao thì tôi sẽ để Lương Giai quay lại làm việc. Cô ấy sẽ trở thành trưởng bộ phận pháp chế của dự án giữa tập đoàn Cố Thị và tập đoàn Long Đằng, chức vị tương đương với trưởng phòng pháp chế”, Cố Tuyết Cầm đưa ra kết luận cuối cùng.
“Mời trở lại làm việc một nhân viên đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cô không sợ tôi nói với bà nội sao? Bà nội cũng đã biết chuyện này”, Cố Hiểu Huy lại nói.
“Bà nội tin anh nhưng cũng chẳng ích gì, trong tay tôi có dự án, bà ta không thể không tin tôi, cũng không thể không khuất phục trước tôi, không tin thì anh cứ thử đi, tiếp tục dùng những thủ đoạn bẩn thỉu của anh để đấu với tôi, tôi đợi anh”, Cố Tuyết Cầm nói.
“Cố Tuyết Cầm, cô”, Cố Hiểu Huy tức giận đến nỗi nói không nên lời.
“Còn nữa, hãy gửi quyết định nhậm chức của tôi cho tất cả các phòng ban, đến từng tay nhân viên. Trong vòng mười phút, tôi muốn cả tập đoàn biết tôi đã quay trở lại tiếp nhận dự án của nhà họ Tần, nếu không thì anh sẽ làm trì hoãn tiến độ của dự án đó. Anh phải biết rằng anh gánh không nổi trách nhiệm này đâu”, Cố Tuyết Cầm lại nói.
“Được, tôi gửi. Tôi gửi là được chứ gì?”
Cố Hiểu Huy vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất. Cố Tuyết Cầm sau khi nghe thấy vậy liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tuyết Cầm liền mở email lên, cô nhận được cái email đầu tiên trong ngày hôm nay.