“Tất nhiên. Rất mạnh mẽ, bọn họ đều không thể nói được gì”, Long Thiên Tiếu cười và nói.
“Đó là bởi vì con át chủ bài của tôi đủ lớn, vì vậy tôi rất tự tin”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì mỉm cười và đáp. Thực ra cô vẫn còn lời chưa nói, đó chính là cô tràn đầy tự tin vì có Long Thiên Tiếu. Nếu không phải vì mối quan hệ của Long Thiên Tiếu và nhà họ Cố đủ cứng rắn thì cô cũng không thể giành được dự án này từ nhà họ Tần.
Nếu không có sự phối hợp của nhà họ Tần thì cô không thể đánh bại Cố Hiểu Huy một cách dễ dàng như thế. Người ngoài nhìn vào thì tưởng đó là sự xuất sắc của cô nhưng chỉ có cô mới biết.
Sở dĩ cô có thể làm được mọi thứ đều là nhờ Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu mới là người đứng đằng sau điều khiển mọi việc.
Bà cụ Cố và Cố Hiểu Huy có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ đánh bại họ lại là tên vô dụng mà họ không thèm liếc mắt nhìn trong vòng năm năm qua.
“Thế cũng đúng. Với bộ dạng đó của bọn họ, chúng ta muốn chơi đùa thế nào thì chơi đùa”, Long Thiên Tiếu không khiêm tốn nói.
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà à?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô về nhà nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi đến tập đoàn Long Đằng, tôi có một số việc cần làm”.
Long Thiên Tiếu im lặng trong chốc lát rồi trả lời.
“Tôi không vội đến tập đoàn Cố Thị. Anh để tôi ở nhà một mình thì thật buồn chán, hay là anh dẫn tôi đi cùng đến tập đoàn Long Đằng”.
Cố Tuyết Cầm có chút mất mát khi nghe Long Thiên Tiếu nói, nhưng cô nghĩ đến cái gì nên ánh mắt chợt lóe lên. Long Thiên Tiếu nghe thấy thì cũng không lên tiếng ngay, anh đang suy nghĩ.
“Sao thế? Không tiện à? Không lẽ anh nuôi vợ bé ở tập đoàn Long Đằng à? Phòng làm việc của anh lớn như thế, sang trọng như thế, có thể nuôi được rất nhiều ong bướm”.
Cố Tuyết Cầm nhìn thấy Long Thiên Tiếu do dự, có chút bất mãn nói.
“Làm gì có, tôi là người nhạt nhẽo đến thế sao? Mấy cô gái bình thường, tôi không thèm để ý”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cười to và nói.
“Thế còn tôi? Anh cũng coi thường tôi đúng không?”
Cố Tuyết Cầm trừng mắt với Long Thiên Tiếu, tức giận nói.
“Tôi không nói thế”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì có chút cạn lời. Đúng là không thể nói đạo lý với phụ nữ, bởi vì có những lúc, phụ nữ căn bản không nói đạo lý.
“Thế buổi chiều tôi đi cùng với anh, không có vấn đề gì đúng không?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy liền nói. Nếu là trước đây cô căn bản không thể quấn lấy Long Thiên Tiếu như thế, chỉ là trong khoảng thời gian này, cô càng ngày càng quen với sự tồn tại của Long Thiên Tiếu. Dường như chỉ cần Long Thiên Tiếu có mặt thì cô có thể cảm nhận được một cảm giác an toàn không gì sánh bằng.
Cảm giác này vô cùng tốt, khiến cho cô lưu luyến.
“Có thể. Buổi chiều tôi đưa cô đi”.
Long Thiên Tiếu nói. Việc cần làm buổi chiều cũng không phải việc gì quan trọng. Ở tập đoàn Long Đằng, không có việc gì mà không thể cho Cố Tuyết Cầm biết.
“Vậy được”.
Cố Tuyết Cầm có chút vui mừng nói. Lúc này, xe đã đi vào trong biệt thự trên đỉnh núi. Long Thiên Tiếu đỗ xe trước cửa rồi xuống xe.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại.
“Cô vào trước đi, tôi gọi một cuộc điện thoại”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm cũng nhìn ra Long Thiên Tiếu gọi điện thoại, cô còn cố tình liếc nhìn điện thoại của Long Thiên Tiếu, phát hiện số điện thoại mà anh gọi không phải là của Lâm Hi, trong lòng yên tâm.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm đáp, nói xong liền đi vào trong.
Long Thiên Tiếu nhấn nút gọi đi.
“Cậu Long, xin hỏi có việc gì thế?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Huyền Cơ, giọng điệu có phần lo lắng.
“Tình hình hồi phục của cháu gái ông như thế nào rồi?”, Long Thiên Tiếu hỏi?
“Vô cùng tốt, cảm giác không còn gì đáng ngại nữa. Con bé chỉ là cơ thể quá suy nhược dẫn đến sinh lực bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao tốc độ hồi phục của con bé thật đáng king ngạc, có lẽ là nhờ cậu Bách Lý đó. Cậu ấy quả là bác sĩ thiên tài”.
Nhắc đến cháu gái, Lục Huyền Cơ có chút kích động nói. Vốn tưởng rằng cơ thể của Lục Thanh Dao bị suy nhược đến mức đó thì ít nhất phải mất hơn nửa tháng thậm chí là một tháng mới hồi phục nhưng ông ta đã nhầm rồi.
Tốc độ hồi phục của Lục Thanh Dao hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
“Hồi phục bao nhiêu phần trăm rồi?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tám mươi, chín mươi phần trăm, thật quá thần kì”.
Lục Huyền Cơ nói rất nhanh, thật khó để tưởng tượng Lục Thanh Dao trước đó hấp hối, bây giờ lại khỏe mạnh bình thường.
“Bảo cô ấy chiều này tới tập đoàn Long Đằng tìm tôi, đưa số điện thoại của tôi cho cô ấy, ba giờ chiều nay”, Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Có phải cậu Long định dạy kĩ năng cho cháu gái tôi à?”
Lục Huyền Cơ có chút kích động, nói chuyện không được lưu loát cho lắm.
“Xem như là vậy đi, bảo cô ấy đến nhé!”, Long Thiên Tiếu chỉ lãnh đạm nói.
“Cảm ơn cậu Long, cảm ơn cậu. Tôi thay cháu gái tôi cảm ơn cậu. Nó nhất định sẽ theo cậu học tập chăm chỉ”.
Không phải là người luyện võ sẽ không biết sức mạnh của Long Thiên Tiếu. Đối với ông ta, sức mạnh của Long Thiên Tiếu đã vượt ngoài tầm hiểu biết của ông ta. Vì vậy, cháu gái đi theo người như vậy học hỏi là chuyện vô cùng tốt.
“Không cần nói những lời như vậy. Tất cả là do cháu gái ông cố gắng mà có được. Cô ấy còn chưa có tư cách để làm học trò của tôi, tôi chỉ cho cô ấy cơ hội để phấn đấu. Sự kiên trì của cô ấy xứng đáng có được cơ hội này”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với con bé”, Lục Huyền Cơ vô cùng kích động nói.
“Ừm, không còn việc gì nữa, tôi cúp máy đây”.
Long Thiên Tiếu nói, sau khi hỏi han vài câu, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại. Sau khi anh cúp điện thoại, lại tìm số điện thoại của Tần Tiểu Manh rồi gọi đi.
“Alo, ai đấy?”
Đầu bên kia, Tần Tiểu Manh hỏi.
“Là chú”, Long Thiên Tiếu hạ thấp giọng và nói.
“Hả? Là ông chú kỳ quặc sao?”
Đầu bên kia, Tần Tiểu Manh nhìn số điện thoại gọi đến mới nhận ra người gọi đến là Long Thiên Tiếu.
“Ông chú, sao thế? Chú lại chủ động gọi điện thoại cho cháu, chậc chậc chậc”.
Tần Tiểu Manh kinh ngạc cảm thán nói. Ông chú kỳ quặc này, tính tình thường ngày lạnh lùng, đối với cô cũng lãnh đạm, tóm lại là vô cùng đáng ghét, bây giờ lại chủ động gọi điện, không lẽ ông chú đã ý thức được sai lầm của bản thân?
“Buổi chiều cháu có rảnh không?”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Sao thế? Chú định mời cháu ăn cơm à? Cháu nói cho chú biết, cháu không phải là đứa trẻ tùy tiện đâu”, Tần Tiểu Manh nghe vậy liền đắc ý nói, trong lòng nghĩ tới cái gì, vì vậy nghiêm túc nói: "Hơn nữa chú là người đã có vợ, không phải là chú có ý với cháu đấy chứ?”
“Chú hỏi cháu chiều này có rảnh không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì cạn lời, trong đầu cô gái này toàn cỏ sao? Anh chỉ hỏi một câu có rảnh không mà cô ấy cũng có thể liên tưởng ra nhiều tình tiết như thế.
Năng lực tưởng tượng phong phú như thế sao cháu không đi làm nhà văn đi?