Sau một lát, Long Thiên Tiếu đi tới trước mặt bà lão.
“Đây là số điện thoại của cháu, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu. Bà đừng sợ phiền, đứa nhỏ mới là quan trọng nhất”.
Long Thiên Tiếu đưa tờ giấy cho bà bão sau đó nói.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu Long”.
Bà lão nhìn số điện thoại, vô cùng trân trọng rồi cất đi.
“Bà đừng gọi cháu là cậu Long, cứ gọi cháu là Thiên Tiếu, mẹ cháu cũng gọi cháu như vậy”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lại lắc đầu nói.
“Được, được, được, cảm ơn cháu Thiên Tiếu, cháu đúng thật là người tốt”.
Bà lão lại nói.
“Đây là vợ cháu, cô ấy họ Cố”.
Long Thiên Tiếu lại giới thiệu, lần này xem như lần giới thiệu chính thức.
“Bà có thể gọi trực tiếp tên cháu, cháu tên Tuyết Cầm”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng mỉm cười nói.
“Được, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhất định là tiểu thư nhà nào đó rồi, vậy bà sẽ gọi cháu là cô Tuyết Cầm đi”.
Bà lão đáp lại.
“Vâng đều được, bà vui là được”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm.
“Vậy bà đi trước có chút việc, hôm nay cảm ơn mọi người”.
Bà lão lùi lại mấy bước, trịnh trọng chắp tay lại, hơi hơi cúi đầu nói.
“Vâng, chúng cháu cũng có chút việc phải rời đi luôn”.
Long Thiên Tiếu cũng nói, sau khi hàn huyên vài câu, bà lão mới rời đi.
Lúc này, người đi bộ trên đoạn đường phía trước nhà trẻ càng ngày càng ít, dù sao đoạn đường này chỉ khi nào học sinh đi học mới đông người qua lại.
Thời tiết hôm nay có chút lạnh, còn có từng trận gió lạnh thổi qua, bà lão đi ven đường, trong tay cầm theo chiếc túi da rắn, bước đi khập khiễng, đi được vài bước lại vẫy vẫy tay với Long Thiên Tiếu, xem như chào tạm biệt với Long Thiên Tiếu.
Cố Tuyết Cầm nhìn thấy một màn này trong lòng có chút cảm khái, cô nhớ tới ông nội mình, ông cụ Cố cũng từng là một người già như vậy, mặc dù cô là cháu gái nhưng từ khi cô còn nhỏ ông nội đã lấy mình làm gương bồi dưỡng cô trở thành niềm hi vọng của nhà họ Cố.
Một bé gái, lại lớn lên trong một gia tộc lớn như vậy, rất khó tưởng tượng sẽ được coi trọng, vả lại còn được bồi dưỡng trở thành niềm hi vọng của gia tộc trong tương lai, đủ để chứng minh ông nội là người có tâm lại có tầm.
Đời này chuyện khiến cô không đồng tình với ông nội nhất chắc là 5 năm trước, ông nội buộc cô phải gả cho Long Thiên Tiếu, khi đó cô nghĩ ông nội sai rồi, còn là vô cùng sai lầm, ông nội là người có trí tuệ như vậy vì sao lại để cháu gái mình kết hôn với một người đàn ông còn dẫn theo một đứa nhỏ.
Nhưng sự thật đã chứng minh ông nội vẫn đúng, từ rất nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy sự xuất sắc của Long Thiên Tiếu người thường không thể so sánh được, trong năm năm qua, có lẽ anh chỉ đang chờ đợi một cơ hội, và bây giờ thời cơ đến rồi.
“Đi thôi, còn thất thần gì vậy?”
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm đang ngẩn ngơ, rồi nói.
“Nhớ tới một chút chuyện thôi”.
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu một hồi lâu, có chút cảm khái nói, nói xong, cô cũng bước lên xe.
“Láo loạn một trận, hiện giờ hơn 8 giờ, có điều vẫn chưa tới lúc đến nhà họ Cố”.
Long Thiên Tiếu nhìn thời gian, lại nói.
“Hợp đồng vẫn chưa quyết định xong, tôi cũng không cần đi làm, chúng ta về nhà thôi!”
Cố Tuyết Cầm cũng tiếp lời.
“Về nhà làm cho bố tôi chút đồ ăn, ông ấy đoán chừng đã chán ngắt cơm viện rồi, sau khi làm xong phẫu thuật cơ thể cũng cần bồi bổ một chút”.
Long Thiên Tiếu thắt dây an toàn rồi nói.
“Được thôi, có điều hôm nay anh Bách Lý và Tiểu Nhị kia hẳn cũng đến đó, tốt nhất nên làm nhiều chút, nếu không sợ không đủ ăn”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Được, vậy mua nhiều đồ chút”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút không nói nên lời đáp, làm đồ ăn cho Bách Lý Vô Cầu, anh vẫn luôn có cảm giác vô cùng chán ghét, bỏ đi, dù sao anh ta vẫn tự mình hoàn thành cuộc phẫu thuật tốt nhất!
Sau khi khởi động xe, Long Thiên Tiếu trực tiếp lái xe đến chợ, sau đó về nhà, sau khi làm xong hết thảy cũng đã 10 giờ.
Đến khi bọn họ tới viện, quả nhiên Tiểu Nhị ở đó nhưng Bách Lý Vô Cầu thì không.
“Bách Lý Vô Cầu đâu?”
Long Thiên Tiếu đi vào nhìn Tiểu Nhị đang bận rộn làm gì đó bèn hỏi.
“Chào buổi sáng ông Long, thầy tôi bây giờ còn đang ngủ, thầy bảo tôi đến xem bệnh cho ông cụ Long, tiện thể giúp châm cứu luôn!”
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu, Tiểu Nhị vô cùng nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy tay Long Thiên Tiếu cầm mấy món đồ ăn, cậu ta có chút kích động, thậm chí quên mất việc trong tay.
“Cái này, đồ ăn có phần của cậu, trước tiên cậu cứ làm xong việc đi đã!”
Long Thiên Tiếu có chút không yên nói, không trách Bách Lý Vô Cầu gọi cậu ta là Nhị Hằng Tử, đúng là lỗ mãng.
“Chuyện đó, ông Long yên tâm đi, tôi rất chuyên nghiệp đấy!”
Tiểu Nhị nghe thấy lời này, trong nháy mắt trở nên vui vẻ, cái cậu ta quan tâm không phải đồ ăn kia sao? Hôm qua từng ăn đồ ăn Long Thiên Tiếu làm, trở về cả buổi tối ăn cái gì cũng không có vị giác, thật đúng là quá bất bình thường.
Nói xong, cậu ta lại vô cùng chuyên tâm châm cứu cho Long Đức Phúc.
“Cháu chào bác!”
Cố Tuyết Cầm nói.
“Được rồi được rồi, sớm như vậy mấy đứa vào đây làm gì, bố ở đây không sao hết, các con phải đi làm thì cứ đi đi, không cần lo cho ông già này!”
Long Đức Phúc cũng đáp.
“Bố hôm nay thấy thế nào rồi?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tốt rồi, hồi phục rất tốt, mặc dù có chút đau, nhưng mà cuộc phẫu lớn như vậy, chỉ có chút đau này đã là rất giỏi rồi”.
Long Đức Phúc nghe vậy, không ngừng tán thưởng, bác sĩ thiên tài đúng là bác sĩ thiên tài, y thuật không còn gì phải bàn cãi.
“Không có vấn đề gì là tốt rồi, con mang cho bố chút đồ ăn, đợi châm cứu xong là có thể ăn”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Không sao đâu, ông cụ Long sớm có thể ăn đồ ăn rồi, cái chân này của ông cụ Long ít nhất cũng phải nghỉ ngơi 2 tháng, ngoài ra cần một tháng để từ từ thích ứng, sau đó mới có thể dần khôi phục như bình thường”.
Tiểu Nhị vô cùng sảng khoái đáp.
“Không ngờ cậu cũng biết khá nhiều đấy”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Tiểu Nhị sau đó nói.
“Đương nhiên, đó đều là thầy tôi dạy dỗ tốt”.
Tiểu Nhị không chút khiêm tốn nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng cũng phải tự hỏi. Tiểu Nhị này nhìn qua có chút ngốc ngốc, nghe nói chỉ số thông minh chỉ bằng đứa trẻ 8 tuổi nhưng bản lĩnh của cậu ta rất nhiều người trưởng thành cũng không bì được.
“Bố, mẹ đâu rồi?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bà ấy ra ngoài lấy nước ấm, lát nữa sẽ quay trở lại”.
“Thiên Tiếu sớm như vậy đã đến rồi à?”
Lúc này, Lý Bình đi đến.
“Mẹ, đồ con để ở đây, đều là đồ ăn, đủ cho mọi người ăn. Bọn con còn có chút việc phải đi trước đây, còn nữa, hôm nay Vận Nhi có chút việc không thể đến, bảo con nói với bố mẹ một tiếng”.
Long Thiên Tiếu đặt đồ ăn xuống, nhìn nhìn thời gian, sắp đến 11 giờ rồi, hiện giờ đến nhà họ Cố cũng không sai lệch lắm.
“Được, các con bận thì đi đi! Con bé này hôm qua rất muộn mới về, bận thì bảo nó không cần vào đây đâu!”
Lý Bình cũng vô cùng rộng lượng nói.