“Được, vậy thì không giống, để tôi xem bản hợp đồng này”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ nói, cái gọi là năng lực tính nhẩm của Long Thiên Tiếu, e rằng tiến sĩ kinh tế, thậm chí là bậc thầy tính nhẩm cũng không làm được.
Đánh giá kinh tế, đánh giá lợi nhuận và các đánh giá liên quan khác không phải là tính toán con số đơn thuần, mà là kết hợp với các trường hợp thực tế để tiến hành ước tính, tính toán đơn thuần không thể tính ra.
Cũng không phải là không thể, mà là trên thế giới này không tồn tại vị thần như vậy.
“Ừm, tôi đi tắm trước đây”.
Long Thiên Tiếu đặt cốc xuống, sau đó nói.
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng đọc qua bản hợp đồng một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới gửi bản hợp đồng đi.
“Thế nào, phía bên đó trả lời chưa?”
Không lâu sau, Long Thiên Tiếu đi ra khỏi phòng tắm, hỏi.
Cũng vào đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm nhận được email trong hòm thư của mình.
“Trả lời rồi, nhanh đấy nhỉ!”
Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ nói, cô rất ít khi thấy nhà họ Cố làm việc nhanh gọn như vậy.
“Xem nào”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Các điều khoản khác không có vấn đề, lợi nhuận tăng thêm 3% đợi thương lượng sau”.
Cố Tuyết Cầm nhìn vào email, thấp giọng nói, điều này nằm trong dự đoán cho nên cô cũng không ngạc nhiên lắm.
“Chuyện nằm trong dự đoán, bà phù thủy già đó không trực tiếp từ chối, đoán chừng nhất định là Cố Hiểu Huy đã đặt ra vấn đề. Bằng không, theo tính cách của bà ta, bà ta sẽ trực tiếp từ chối”.
Long Thiên Tiếu lau tóc, sau đó nói.
“Anh hiểu bà ta như vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút ngạc nhiên nói.
“Quan sát nhiều chút là được, tính cách dẫn đến hành vi của con người, hành vi phản ánh tính cách của con người, cho nên từ cách cư xử có thể dễ dàng nhìn ra tính cách của người đó và cũng có thể từ tính cách, đại khái đoán được bà ta sẽ có thể làm điều gì. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Lợi hại vậy”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ.
“Dựa trên kinh nghiệm mà thôi”.
Long Thiên Tiếu khiêm tốn nói, nói xong, anh liền đi ra ngoài, xuống lầu, trong khi Cố Tuyết Cầm lại đi vào phòng tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn sáng xong, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đưa Long Tiểu Tịch đi học, ban đầu Cố Tuyết Cầm không định đi cùng Long Thiên Tiếu, bởi vì việc cô phải làm hôm nay là đến nhà họ Cố kí hợp đồng, chứ không phải là đi làm.
Kí hợp đồng xong cô mới đi làm. Nhưng rảnh rỗi không có việc gì làm, cô quyết định đi ra ngoài với Long Thiên Tiếu, không biết tại sao, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô liền cảm thấy yên tâm.
Buổi sáng, trước cửa trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi người người qua lại, có rất nhiều xe cộ đi vào bên trong, Long Thiên Tiếu cũng không có cách nào khác, anh chỉ có thể lái xe từ từ tiến về phía trước, từ đây cách cổng trường mẫu giáo một đoạn đường không ngắn cũng chẳng dài, anh chọn lái xe vào.
Nhìn về phía trước, có thể thấy rất nhiều người đang đứng trước trường mẫu giáo, bình thường thì không có nhiều người như vậy, thấy thế, Long Thiên Tiếu có chút tò mò, nhưng bởi vì phía trước có rất nhiều xe, anh không có cách nào để vào đó ngay lập tức.
Trước trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, Lương Tuyết Oánh không biết phải làm gì vào lúc này, bên cạnh cô ấy là một bà lão và một cô bé mập mạp ngăm đen.
Nếu Long Tiểu Tịch tới đây, chắc chắn cô bé có thể nhận ra ngay, bọn họ chính là cô bé mập và bà nội.
Chỉ là lúc này, một đám người vây quanh chỉ trỏ vào Lương Tuyết Oánh, bà lão và cô bé mập.
“Chậc chậc chậc, đây chính là con quái vật nhỏ và bà nội của nó sao?”
“Bà nội nó quả nhiên là người nhặt rác, còn có chiếc túi da rắn đó nữa chứ, trông bộ dạng con câm này, đen đen bẩn bẩn, đúng là quái vật nhỏ”.
“Chủ yếu là tính cách quái gở, còn không thể nói chuyện, tôi thấy nó không giống người chút nào cả”.
Đám người chỉ tay vào cô bé mập và bà lão, xôn xao bàn tán.
Thấy những người xa lạ này, trong mắt cô bé lộ ra tia áy náy, cô bé nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà lão, sợ hãi nấp ra phía sau.
“Các vị phụ huynh, mọi người nghe tôi nói, không phải là như vậy”.
Nghe thấy những lời nói ác độc này, Lương Tuyết Oánh muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích như thế nào.
“Không phải là như thế? Cô giáo Lương, cô nói không phải là như thế, vậy thì là thế nào?”
Một người phụ nữ khoảng 30-40 tuổi trang điểm lòe loẹt, mặc áo da chồn, đội mũ đứng ra, vô cùng cường thế nói.
“Mẹ Triệu Thiên Thành, đứa nhỏ và bà nội của cô bé đều rất đáng thương, tại sao chị nhất định phải nhắm vào bọn họ, bà lão dựa vào việc nhặt rác kiếm tiền nuôi cháu đi họ cũng không dễ dàng gì!”
Lúc này, trong lòng Lương Tuyết Oánh rất đau xót, bất lực nói.
Bản thân là một giáo viên, là một cô giáo chủ nhiệm, vậy mà cô không thể bảo vệ được đứa trẻ này.
“Đáng thương, đáng thương cái nỗi gì! Lương Tuyết Oánh, nó là một con quái vật, nó sẽ ảnh hưởng đến con chúng tôi, cô để cho nó học chung với con chúng tôi, cô có mưu đồ gì?”
Người phụ nữ được xưng là mẹ Triệu Thiên Thành vô cùng kiêu ngạo nói, khi nói chuyện, tay cô ta không ngừng vùng vẫy, vì vậy càng có nhiều người đến xem hơn.
“Đúng thế đúng thế, đó là thái độ của một giáo viên sao?”
“Đúng, không có trách nhiệm một chút nào cả, chúng tôi giao con cho cô, vậy mà cô lại xếp chung vào lớp có con quái vật đó, cô có ý đồ gì?”
“Chúng tôi đưa cho cô tiền, là để cô dạy dỗ bọn trẻ, không phải là để cô đưa con quái vật đó vào lớp ảnh hưởng đến con chúng tôi”.
Mẹ Triệu Thiên Thành nói như vậy, đồng bọn của cô ta cũng đồng loạt hưởng ứng.
Nghe thấy những lời ác độc này, nước mắt Lương Tuyết Oánh đã giàn dụa, cô cảm thấy oan ức, rất oan ức!
Đều nói rằng nhân chi sơ, tính bản thiện, tại sao đám người này lại không chịu bỏ qua cho một đứa trẻ mồ côi bố mẹ, một đứa trẻ không thể nói chuyện và một bà lão khốn cùng tội nghiệp chứ!
“Mọi người, có thể nghe bà già này nói một câu không, mọi người đừng làm khó cô giáo Lương nữa, đều là chúng tôi không tốt”.
Lúc này, bà lão lên tiếng nói chuyện.
“Bà biết mình không tốt thì mau dẫn con quái vật nhỏ đó đi đi, tầng lớp nghèo rách như các người, không xứng đến ngôi trường này học tập!”
“Đúng đó, cô giáo Lương, tôi là mẹ Tằng Hạo Hiên, tôi ủng hộ Mã Hi Mai – mẹ Triệu Thiên Thành”.
“Tôi là mẹ Trịnh Mỹ Mỹ, tôi cũng không hy vọng con mình học chung lớp với con quái vật đó”.
Lúc này, đám người mồm năm miệng mười, thi nhau nói.
“Thưa các vị, coi như là bà lão này cầu xin các người có được không. Tôi phải chịu khổ như thế nào cũng được, nhưng không thể làm khổ đứa trẻ, chặn đường học tập của nó, tôi gom góp đủ tiền cho con bé đi học cũng không dễ dàng gì, mọi người đừng đuổi chúng tôi đi nữa được không?”
Bà lão đan hai tay vào nhau, nói bằng vẻ van xin.
“Không được, bà bị điếc hay là bị câm, nói không được là không được, mau cút đi”.
“Đúng, cút, con quái vật kia, cút”.
“Cút mau, nếu không tôi chỉ có thể nói với chồng tôi, kêu mấy ông lớn trong thành phố xử lý các người”.
Đám người quát mắng tới tấp.
“Tôi quỳ xuống cầu xin các người được không?”
Nghe thấy vậy, bà lão bật khóc nức nở, nói xong bà liền muốn quỳ xuống đất.