Lúc này, tất cả mọi người đều đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại nam trợ lý và Cố Hiểu Huy.
“Có cái gì không thể chứ, lẽ nào nói tôi giở trò bên trong bị phát hiện, khiến cho Cố Tuyết Cầm ra thêm điều kiện sao? Não cậu làm bằng bã đậu hả?”
Cố Hiểu Huy nghe thấy vậy, tức giận nói, nếu anh ta nói như vậy, không phải là tự tìm đường chết à? Bên cạnh anh ta là ai chứ, đều là óc heo sao?
Nam trợ lý nghe xong, cũng vô cùng bất đắc dĩ, cho dù cậu không nói, lẽ nào Cố Tuyết Cầm không thể nói chắc? Đến lúc đó, Cố Tuyết Cầm nói ra, để bà cụ biết được, chẳng phải là cậu càng thêm bị động sao? Còn không bằng tự mình chủ động thừa nhận lỗi lầm để nhận được sự khoan hồng.
Trong lòng nam trợ lý nghĩ như vậy, nhưng anh ta không nói ra, anh ta biết, cho dù có nói ra, vị cậu chủ này cũng sẽ không đồng tình với quan điểm của mình.
“Cậu chủ nói đúng, tôi đúng là đầu óc bã đậu mà”.
Nam trợ lý gượng cười nói, không có cách nào khác, ai kêu cậu ta đi theo chủ nhân như vậy chứ.
“Cậu biết là tốt, nhiều năm như vậy, chẳng có công lao gì, trong lòng cậu không biết rõ sao?”
Cố Hiểu Huy lại khiển trách.
“Cậu chủ nói phải”.
Nam trợ lý vô cùng ấm ức nói.
“Được rồi, đẩy tôi về đi!”
Cố Hiểu Huy tức giận nói, tâm trạng của anh ta rất tệ, tình trạng cơ thể cũng không tốt, bị Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm giày vò như vậy, anh ta cảm thấy rất mệt mỏi. Nam trợ lý nghe vậy, cũng đẩy Cố Hiểu Huy ra ngoài.
Trung tâm thương mại Tiềm Long, trong quán trà, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu gọi một số món ăn tương đối thanh đạm, đồ ăn đã lên hơn nửa bàn.
“Các món ở đây, mặc dù không ngon bằng bố làm, nhưng ăn cũng tạm được”.
Long Tiểu Tịch nói, nói xong, cô bé nếm thử đủ loại món ăn.
Thấy bộ dạng của Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng, nếu cô gái nhỏ này cứ ăn như vậy, có bị loét dạ dày không, cho dù không loét dạ dày, sau này trở thành một người mập mạp thì phải làm sao. Một cô gái xinh đẹp như vậy, trở thành một người béo phì, thật khó mà tin được.
“Chị Tuyết Cầm, chị ăn đi, chị làm gì mà cứ nhìn em vậy, nào, cái này ngon, còn có cái này, cái này cũng ngon”.
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói, không ngừng gắp đồ ăn vào bát Cố Tuyết Cầm.
“Không cần không cần đâu, dạo này chị đang giảm cân”.
Cố Tuyết Cầm có chút khó xử nói, cô thấy bộ dạng ăn của Long Tiểu Tịch, trong lòng có chút lo lắng, cô sợ cô bé ăn nhiều quá không tốt.
“Em cũng giảm cân, nhưng không ăn no sao có sức giảm cân chứ?”
Long Tiểu Tịch hùng hồn nói. Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người phụ nữ, Long Thiên Tiếu ở một bên không nói nên lời, ăn no mới có sức giảm cân, đây là lí lẽ gì vậy, cũng không biết là ai dạy nữa.
“Long Tiểu Tịch, con ăn nhiều vậy, sẽ nổ bụng đó. Sau này con muốn trở thành một cô gái mập mạp sao?”
Long Thiên Tiếu hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, sau đó liền nhắc nhở.
“Đâu có đâu, con ăn thêm chút nữa, ăn thêm chút nữa là được rồi”.
Long Tiểu Tịch lại nói.
“Ăn đủ rồi đó, nghe lời bố em đi, có biết không, chị sợ em no quá, thân thể nhỏ bé như vậy, ăn từ sáng đến tối”.
Cố Tuyết Cầm nhéo má Long Tiểu Tịch, vô cùng cưng chiều nói.
“Vâng, vậy được rồi, em sẽ ăn ít hơn chút”.
Long Tiểu Tịch không có cách nào khác, chỉ có thể nói.
“Sau này chị sẽ lên kế hoạch ăn kiêng cho em, nếu thân hình mập quá, sẽ chẳng có anh chàng đẹp trai nào thích em đâu”.
Cố Tuyết Cầm đề nghị.
“Ồ, vậy bố thích chị Tuyết Cầm không? Con thấy thân hình chị Tuyết Cầm rất đẹp!”
Long Tiểu Tịch uống một ngụm nước, ung dung nói.
Nghe thấy vậy, mặt Cố Tuyết Cầm nhất thời đỏ lên, cô lén nhìn Long Thiên Tiếu, có chút ngượng ngùng.
“Thích chứ, tại sao lại không thích”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ có thể cười nói.
“Nhưng, bố cũng không phải là một anh chàng đẹp trai”.
Long Tiểu Tịch liếc nhìn Long Thiên Tiếu, nói.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, mặt anh nhất thời đỏ lên, mẹ nó chứ, có kiểu chê bai người khác như vậy sao? Nhớ năm đó, Long Thiên Tiếu anh cũng là chàng trai khôi ngô tuấn tú một vùng đấy, ok?
“Phốc, ha ha!”
Cố Tuyết Cầm bị chọc cười ha hả.
“Reng reng reng!”
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, là Lý Bình gọi tới.
“A lô, mẹ, có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bố con phẫu thuật xong rồi, các con đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia, Lý Bình nói.
“Bố khỏe không mẹ?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Khỏe lắm, bác sĩ thiên tài Bách Lý đó quả nhiên là lợi hại, thật đúng là bác sĩ thiên tài, bố con nói, ông ấy cảm thấy chân mình lại có cảm giác rồi”.
Đầu dây bên kia, Lý Bình xúc động nói.
“Vậy thì được, con về ngay đây”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Bác trai ra khỏi phòng phẫu thuật rồi sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ừm, chưa đến hai giờ đồng hồ, phẫu thuật rất thành công”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Nhanh thật, anh Bách Lý này, quả nhiên quá tài giỏi”.
Cố Tuyết Cầm cảm thán nói.
“Hai người ăn xong chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi, cũng ở đây gần một giờ đồng hồ rồi, anh và Cố Tuyết Cầm đều đã ăn xong, chủ yếu là cái đứa háu ăn Long Tiểu Tịch, cứ ăn mãi không dừng, anh thật sư lo lắng con bé sẽ xảy ra chuyện mất.
“Con cũng ăn no rồi”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Phục vụ, đóng gói cho tôi mấy món này, còn có món súp này nữa”.
Cố Tuyết Cầm vẫy tay với nhân viên phục vụ, sau đó nói. Phục vụ nghe thấy thế, cũng nhanh chóng bước tới, còn Long Thiên Tiếu đang đi tính tiền.
Từ quán trà ra, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm trực tiếp đến bệnh viện, khi bọn họ trở lại thì trong phòng bệnh đã chật kín người.
Bởi vì Long Đức Phúc đã hoàn thành toàn bộ ca phẫu thuật mà không cần gây mê, cho nên, từ khi ra khỏi phòng phẫu thuật, ông vẫn luôn trong trạng thái tỉnh táo. Loại thao tác phẫu thuật này cũng khiến Long Đức Phúc vô cùng kinh ngạc.
Người khác đều cảm thấy khó tin, với tư cách là đương sự, ông càng cảm thấy khó tin hơn, thật sự trong suốt quá trình không thấy đau đớn một chút nào cả. Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa đau nhiều, bởi vì lúc này, một số huyệt đạo trên chân và cơ thể ông vẫn châm rất nhiều kim.
“Ông ơi, kim trên người ông, trước tiên đừng động vào nhé, đợi đến mai, vết thương ngưng tụ và giảm đau. Cháu sẽ tháo những cây kim này cho ông”.
Lúc này, Tiểu Nhị đang bận rộn ở một bên, cẩn thận dặn dò.
“Được, đều nghe theo cậu”.
Long Đức Phúc vô cùng cảm kích nói, bây giờ ông cảm thấy phần chân mình có cảm giác rồi, điều này khiến cho ông vô cùng vui mừng. Đúng là bác sĩ thiên tài, lại có thể có được y thuật cao siêu như vậy.
“Cháu sẽ tháo kim trên lưng ông trước, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc ông nghỉ ngơi. Sau khi lấy ra, vết thương phẫu thuật sẽ chảy máu ở một mức độ nhất định, nhưng không sao cả, đây là tình huống bình thường, sau 24 giờ, vết thương của ông sẽ ngưng kết lại. Đến lúc đó, cháu sẽ rút hết kim trên người ông”.
Tiểu Nhị lại vô cùng kiên nhẫn dặn dò.