Sau khi Long Thiên Tiếu từ phòng giám sát đi ra ngoài, Cố Tuyết Cầm cũng đi ra theo.
“Không phải cô muốn xem thử à? Sao cũng chạy ra ngoài rồi?”
Long Thiên Tiếu cười cười, hỏi.
“Đến lúc đó xem lại video cũng giống nhau thôi! Tôi học về dược lý, không phải lâm sàng, muốn nhìn một chút bởi vì tò mò! Xác thực xem Bách Lý Vô Cầu có thật sự lợi hại như vậy không?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lắc đầu nói.
“Vậy hiện giờ cô xác thực được chưa?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cười gượng nói.
“Quả thật có chút không giống người thường. Mọi người đều nói phương pháp của anh ta là Trung Tây y kết hợp, xem ra đúng là như lời đồn”.
Cố Tuyết Cầm gật gật đầu nói.
“Bất luận là Trung y hay Tây y, có thể chữa bệnh cứu người thì đều là y thuật tốt, có thể dung hòa hai cái lại, phát huy thế mạnh của cả hai lại càng tuyệt hơn. Tuy nhiên theo như anh ta nói thì y học Hoa Hạ là một kho tàng vô tận. Mọi thứ, thậm chí còn vượt quá tầm hiểu biết của anh ta. Cô đừng thấy anh ta mặc trường bào nhìn trông rất cổ hủ, trên thực tế với các vấn đề y học, anh ta rất khách quan và khoan dung trong việc giải quyết các vấn đề y học đó. Con người anh ta, nhân phẩm chẳng ra sao, nhưng trình độ y thuật và thái độ nghề nghiệp rất tốt”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng nói.
“Sao tôi có cảm giác anh thực sự rất hiểu anh ta, anh biết anh ta bao nhiêu năm rồi?”
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, trong lòng cô có chút oán thầm, hai người này dường như có thù oán gì với nhau, luôn cảm thấy nhân phẩm của đối phương không tốt lắm!
“Xem như quen biết nhiều năm đi, có chút giao tình!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp.
“Tiểu Tô là ai?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Khụ khụ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, ho nhẹ một tiếng, không ngờ được Cố Tuyết Cầm lại hỏi vấn đề này.
“Sao vậy, không tiện nói với tôi à?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, tuy rằng cô hỏi vậy, nhưng trong lòng đã đoán được phần nào, chỉ là cô muốn chính miệng Long Thiên Tiếu nói ra, nói ra người trong lòng anh cất giấu nhiều năm.
Người phụ nữ trong lòng anh cất giấu nhiều năm rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút hiếu kỳ.
“Không phải, đợi đến khi tôi muốn nói, tôi sẽ nói cho cô nghe, được không?”
Long Thiên Tiếu đi về hướng phòng bệnh, vừa đi vừa nói.
“Thời điểm anh muốn nói là khi nào?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Đêm khuya lòng người tĩnh lặng, khi trong lòng có thể hoàn toàn buông bỏ”.
Long Thiên Tiếu hơi ngừng bước chân, nhìn thoáng qua Cố Tuyết Cầm rồi nói.
“Vâng”, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ quay trở về phòng bệnh.
“Bố, chị Tuyết Cầm”.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm tiến vào, cô nhóc hiển nhiên rất vui mừng, vội vàng hô lên. Ở đây chơi cùng bà nội, cô bé có chút chán, bởi vì bà nội luôn xem cô bé như trẻ con.
“Các con nhanh như vậy đã quay trở lại rồi à?”, Lý Bình hỏi.
“Vâng, xem thử chút, không có vấn đề gì liền quay lại, mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, y thuật của Bách Lý Vô Cầu rất đáng tin cậy”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, bèn ngồi xuống, Long Tiểu Tịch từ trên đùi Lý Bình trượt xuống, đi tới trước mặt Cố Tuyết Cầm, nhìn dáng vẻ thì muốn tiến lại gần Cố Tuyết Cầm hơn một chút. Dù sao cũng đều là con gái với nhau, sẽ có nhiều lời thì thầm to nhỏ hơn.
Long Tiểu Tịch ngồi lên đùi Cố Tuyết Cầm, ghé vào tai Cố Tuyết Cầm nhỏ giọng nói gì đó, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, Cố Tuyết Cầm nghe được liếc nhìn Long Tiểu Tịch rồi nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch.
“Ổn thỏa là tốt rồi, ổn là tốt rồi, người bạn kia của con mẹ thấy cũng là một người không hề tầm thường”.
Lý Bình nghe được lời này, trong lòng cũng yên tâm hơn, con trai mình có thể mời được thầy thuốc lợi hại như vậy, bà còn gì đáng để lo lắng nữa đây.
“Thiên Tiếu, có cơ hội thì mời cậu Bách Lý một bữa cơm, mẹ nghe nói cậu ấy được con mời về từ Đế Quốc, con lại chưa mời người ta được bữa nào, như vậy không được lịch sự lắm. Người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, mời người ta một bữa cũng là điều phải làm!”
Tiếp đó Lý Bình, lại nói một cách thâm thúy.
“Vâng, trưa mẹ ăn no chưa? Bây giờ chúng ta xuống dưới kiếm chút gì ăn đi. Bố bên kia không cần lo lắng, cứ như bình thường là được!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng mỉm cười nói. Mặc dù Bách Lý Vô Cầu nói đây chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là một ca phẫu thuật khá phức tạp, thời gian cần dùng chắc chắn không ngắn.
“Tốt rồi, tốt rồi, lần này nhất định phải dẫn con đi!”
Long Tiểu Tịch nghe vậy, vui vẻ nhảy nhót nói.
“Mới đây tiêu hóa của con không tốt đúng không?”
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, có chút nói không nên lời, buổi sáng đã ăn no đến vậy rồi.
“Bố nói linh tinh, không có chuyện bụng dạ không tốt đâu? Vừa rồi chú Bách Lý kia cho con ăn viên thuốc gì đó, hiện giờ con lại thấy đói bụng rồi”.
Long Tiểu Tịch lòng tràn đầy căm phẫn nói.
“Chú ấy cho là con liền ăn à, con không sợ chú ấy hạ độc sao?”
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói.
Lý Bình nghe thấy thế, cũng có chút oán trách. Người con trai này của bà ta sao lại có chút bất hòa với cậu Bách Lý kia vậy, thế giới của người trẻ đúng thật là phức tạp.
“Hạ độc gì chứ? Con đừng có nói hươu nói vượn. Cậu Bách Lý đưa thuốc dễ tiêu hóa, mẹ cũng uống một viên, không thấy vấn đề gì. Cậu Bách Lý không kiêu ngạo chút nào, dễ nói chuyện, qua miệng con nói sao lại xấu xa như vậy?”
Lý Bình vỗ vào bả vai Long Thiên Tiếu, tức giận nói.
“Sự xấu xa của anh ta, không để lộ ra bên ngoài đâu!”
Long Thiên Tiếu vẫn tự cho mình là đúng nói.
“Có mà con nói linh tinh ấy!”
Lý Bình nói.
“Đi thôi, đi ra ngoài kiếm chút gì ăn, mẹ đi cùng đi!”
Long Thiên Tiếu đứng lên rồi nói.
“Được, được, đi thôi đi thôi!”
Long Tiểu Tịch nghe vậy, nhảy nhót vui vẻ nói.
“Không hỏi con, bố hỏi bà nội con mà”.
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, sau đó nói, Long Tiểu Tịch nghe vậy lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc.
“Các con đi đi, mẹ không đi đâu, mẹ đợi ông ấy trở về. Nhỡ ông ấy về phòng không thấy mẹ sẽ lo lắng”.
Lý Bình nghe vậy, vẻ mặt có chút khó xử, lắc đầu nói.
“Đi thôi, lát chúng ta mang đồ về cho bác gái”.
Cố Tuyết Cầm cũng đề nghị nói, cô biết Lý Bình sẽ không đi.
“Ừm!”
Long Thiên Tiếu nói, lúc này đôi tay nhỏ của Long Tiểu Tịch đã ôm chặt lấy cổ của Cố Tuyết Cầm, giống như sợ hai người sẽ để cô bé ở lại đây.
“Em làm gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Tiểu Tịch như một con khỉ treo trên người cô, có chút không nói nên lời.
“Hai người bỏ rơi em thì sao?”
Long Tiểu Tịch đáng thương nói.
“Chúng ta đã bao giờ bỏ rơi con chưa?”
Vẻ mặt Long Thiên Tiếu ghét bỏ nói.
“Tối hôm qua, tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau, con đi tìm hai người, nhưng hai người đã đóng cửa rồi, bỏ mặc con không quan tâm, hai người ngủ cùng nhau, bỏ mặc đứa bé như con ở bên ngoài!”
Long Tiểu Tịch vô cùng bất mãn nói. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe được lời này, nhịn không được mặt cũng đỏ lên, Lý Bình còn đang ở đây, con nhóc này nói linh tinh gì không biết? Cái gì mà hai người họ ngủ bỏ mặc con bé ở bên ngoài chứ?
Lời này, nghe sao có vẻ mờ ám như vậy?