“Khoa trương cái gì, đây là chuyện rất bình thường? Đây là một ca tiểu phẫu, tiểu phẫu đó, có hiểu không? Người gì kỳ cục”, Bách Lý Vô Cầu nghe thấy vậy thì không vui nói.
“Ờ ờ, tiểu phẫu”, Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy thì nhất thời không nói nên lời.
“Được rồi, đứng sang bên cạnh chơi đi, đợi tôi ăn xong thì bắt đầu”.
Bạch Lý Vô Cầu phất phất tay và nói. Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy thì chỉ có thể tránh sang một bên. Trước mặt đám sinh viên, ông ta rất được tôn trọng nhưng trước mặt Bách Lý Vô Cầu thì ông ta không khác gì một sinh viên thực tập.
Trước mặt người này, ông ta chỉ có thể khiêm tốn.
“Khụ khụ khụ, thấy thế nào?”
Lúc này, Tạ Trường Lâm đi đến và hỏi.
“Cắt đi!”
“Đúng, phải cắt đi”.
“Tôi cũng cho rằng phải cắt cụt, chỉ có cắt cụt mới ngăn được những chuyển biến xấu”.
Mọi xung quanh sôi nổi đưa ra câu trả lời của mình.
“Khi tay nghề của các bạn giỏi như cậu Bách Lý thì chẩn đoán của các bạn sẽ không phải là cắt bỏ nữa”, Tạ Trường Lâm nói một cách sâu xa.
“Giỏi thế sao? Cái chân này thật sự còn có thể chữa khỏi?”
“Bác sĩ thiên tài thật sự giỏi thế sao? Thật không thể tin được”.
“Đúng thế, tay nghề có thể cao tới mức đó thì thật không tầm thường nhỉ?”
Khi mọi người xung quanh nghe thấy lời của Tạ Trường Lâm thì đều buông lời khen ngợi, vừa khen ngợi vừa cảm thấy có chút khó tin.
Dù sao thì theo những gì họ đã học được và theo kinh nghiệm của họ thì cái chân này đã hỏng rồi.
“Chỉ là tiểu phẫu thôi, có gì mà ngạc nhiên chứ”.
Lúc này, Bách Lý Vô Cầu cuối cùng cũng ăn no rồi đứng lên, có chút khinh thường nói. Mọi người xung quanh nghe thấy thì chỉ biết nhìn nhau, cái này mà là tiểu phẫu thì như thế nào mới gọi là đại phẫu.
“À, cậu Bách Lý, trong phòng phẫu thuật của chúng tôi có camera, tôi mong rằng có thể ghi lại quá trình phẫu thuật để cho bọn họ học tập và nghiên cứu, cậu thấy có được không?”, Tạ Trường Lâm nói với Bách Lý Vô Cầu.
“Lúc tôi làm phẫu thuật thường không cho người khác xem”, Bách Lý Vô Cầu cau mày nói.
“Cậu Bách Lý, tay nghề của cậu có một không hai ở Đại Hạ. Khi cậu già rồi thì tay nghề của cậu há không phải sẽ thất truyền sao? Nếu cậu có thể để cho chúng tôi học hỏi thì cho dù cậu không còn nữa, tay nghề của cậu vẫn được truyền lại đúng không? Có câu thơ viết rất hay: Có những người còn sống mà như đã chết; có những người tuy chết rồi nhưng vẫn còn sống mãi! Nếu cậu Bách Lý đem tay nghề truyền lại thì cậu chính là tổ nghề, tuy rằng chết đi những vẫn sống mãi trong lòng chúng tôi”.
Tạ Trường Lâm nói một cách sâu xa. Bách Lý Vô Cầu nghe những lời này xong thì cảm thấy tức giận. Mẹ nó, lão già này đang rủa anh ta chết hay sao?
“Đúng vậy đúng vậy, viện trưởng Tạ nói rất đúng”.
“Đúng thế đúng thế, chúng tôi thật sự muốn xem quá trình phẫu thuật”.
“Học tập học tập, lấy kinh nghiệm, xin vui lòng”.
Các sinh viên đằng sau Tạ Trường Lâm đều đồng thanh nói.
Là những sinh viên xuất sắc của các trường đại học có tiếng trên cả nước, về phương diện học hỏi, yêu cầu của bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa, lúc nãy Bách Lý Vô Cầu còn nói về mình một cách thần kì nên bọn họ càng tò mò.
“Vậy được. Nhưng mà tôi nói trước với các người, xem xong chưa chắc đã học được, đừng bắt chước một cách tùy tiện, là bác sĩ phải lấy thận trọng làm đầu”.
Bách Lý Vô Cầu do dự một lát rồi mới đáp. Cái này không có nguyên tắc gì cả, chỉ là anh ta không quen bị người khác nhìn lúc làm phẫu thuật.
Nhưng cái bệnh viện hiện đại như thế này còn có thể truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình làm cho anh ta cảm thấy không được thoải mái.
“Cảm ơn cậu Bách Lý”, Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu và nói.
“Đi thôi, bây giờ làm các công việc chuẩn bị trước phẫu thuật”, Bách Lý Vô Cầu nói.
“Không phải là ba giờ hay sao?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Công việc chuẩn bị trước phẫu thuật có hiểu không? Loại tiểu phẫu này làm một tý là xong, còn cần đợi đến ba giờ? Bây giờ tiến hành chuẩn bị các công việc trước phẫu thuật, sẽ xong sớm thôi”.
Bách Lý Vô Cầu liếc nhìn Long Thiên Tiếu, không vui nói. Người này tại sao lại không hiểu, chỉ biết phá rối. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì anh ta cũng không đến nơi này, thật là.
“Tiểu Nhị, đến giờ làm việc rồi, còn ăn, ăn gì mà lắm thế, đợi khi phẫu thuật xong bảo ông Long của em nấu cho em ăn, ăn no đến chết thì thôi”.
Tiếp đó, Bách Lý Vô Cầu đá Tiểu Nhị xuống đất một cách vô cùng lạnh lùng. Tiểu Nhị này thật sự có độc, ăn lâu như thế mà vẫn còn ăn, suýt nữa là ăn cả đĩa của người ta vào bụng.
“Bây giờ tôi bảo người đi chuẩn bị”.
Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy thì cũng vội vàng nói, bác sĩ thiên tài Bách Lý này có thể thực hiện một ca phẫu thuật tại bệnh viện của họ còn đồng ý cho quay lại video công khai là một vinh dự lớn đối với bọn họ, một cơ hội hiếm có.
Ông ta chưa nghe nói về việc tư liệu phẫu thuật của Bách Lý Vô Cầu được lưu hành bên ngoài. Ca mổ hôm nay có lẽ là ca mổ đầu tiên được ghi lại làm tư liệu.
Tạ Trường Lâm cũng rất nhanh nhẹn, sau khi sắp xếp xong xuôi, các bác sĩ và y tá đã nhanh chóng bước vào và đẩy Long Đức Phúc ra ngoài.
“Bố thả lỏng cơ thể nhé, phẫu thuật không có bất cứ nguy hiểm nào, con ở bên ngoài đợi bố”, Long Thiên Tiếu nói với Long Đức Phúc.
“Ôi dào, đứa ngốc này, bố ngần này tuổi rồi còn sợ cái này sao? Hoàn toàn không có vấn đề gì. Mọi người đợi bố ra nhé, có cậu Bách Lý ở đó thì sẽ không có vấn đề gì”.
Long Đức Phúc mỉm cười và nói, trong lòng cảm thấy ấm áp, đây là con trai của ông, hiếu thảo, biết suy nghĩ, có tiền đồ. Cả đời ông cũng chẳng mong chờ điều gì, cứ tưởng rằng con trai ông sẽ không trở về nữa.
“Ông ơi cố lên nhé! Phẫu thuật xong cháu đưa ông đi ở biệt thự”, Long Tiểu Tịch cũng nói với Long Đức Phúc.
“Được được được, Tiểu Tịch ngoan lắm, cháu gái ngoan của ông”.
Khóe mắt Long Đức Phúc có chút ẩm ướt, có con trai, còn có đứa cháu nội đáng yêu thế này, Long Đức Phúc cảm thấy cuộc đời này không còn gì hối tiếc.
Ông trời có mắt, để gia đình ông được đoàn tụ những năm cuối đời.
“Được rồi được rồi, đi thôi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, nhìn bộ dạng của các người kìa, thật là”.
Bách Lý Vô Cầu có chút không kiên nhẫn nói, bảo y tá đẩy Long Đức Phúc đi, tác phong vô cùng lạnh lùng.
“Chúng ta hãy vào phòng giám sát xem đi, đây là cơ hội tốt để mọi người học hỏi kinh nghiệm. Cả Đại Hạ này, đến tôi cũng không so được với cậu Bách Lý. Cơ hội ngày hôm nay của mọi người là cơ hội ngàn năm có một”.
Đợi sau khi Bách Lý Vô Cầu đi rồi, Tạ Trường Lâm cũng quay đầu nói với những sinh viên thực tập. Những thực tập sinh đó nghe những lời này thì gật đầu lia lịa, trong mắt họ có sự háo hức mong đợi.
Là người học y, trong số họ có không ít người biết đến danh tiếng của Bách Lý Vô Cầu, thậm chí có người còn nghiên cứu chút tư liệu ít ỏi của Bách Lý Vô Cầu.
“Viện trưởng Tạ, phòng giám sát ở đâu, tôi cũng muốn đi xem”, Long Thiên Tiếu nói.
“Tôi cũng muốn xem, tôi cũng là sinh viên y khoa của đại học Lâm Giang”.
Cố Tuyết Cầm rõ ràng cũng rất có hứng thú, rốt cuộc Bách Lý Vô Cầu này có chỗ nào đặc biệt, cô cũng muốn biết.