“Con nhóc đó nói rồi, chỗ cô có món ngon nhất là dưa muối ma thuật, còn cái gì mà bánh bao nhân thịt, canh xương hầm đoạt mạng”.
Tần Viễn Lâm nói. Dù sao thì ông ta cũng chưa từng nghe mấy cái tên vớ vẩn đó, con gái của ông đúng là biết giày vò người khác.
“Dưa muối chính là dưa muối, do nhà tự muối, bánh bao nhân thịt là tối qua anh ấy làm, canh xương hầm cũng do anh ấy làm”.
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu rồi chậm rãi nói. Trong lời nói có chút tự hào, dường như muốn nói tay nghề nấu ăn của chồng tôi tốt như thế đó.
“Thật không ngờ cậu Long lại có tài nấu nướng, cô Cố thật là có phúc đường ăn uống”.
Tần Viễn Lâm nghe thấy thế thì cũng hùa theo. Lúc này, Long Thiên Tiếu lấy cho Tần Viễn Lâm một bộ bát đũa, để trước mặt ông ta.
“Phốc~ Đây là lời thật lòng”, Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, mỉm cười và nói.
“Cảm ơn cậu Long, vậy tôi sẽ ăn chực một bữa, thật ngại quá”.
Vẻ mặt già nua của Tần Viễn Lâm ngượng ngùng nói, nói xong liền tự mình động đũa.
Dưa chua thái nhỏ thơm ngon ăn kèm với ngụm cháo trắng nóng hổi. Tần Viễn Lâm nhất thời sửng sốt, giống như là phát hiện ra báu vật.
“Ừ! Mùi vị không tệ, nóng hổi và thanh đạm mang theo một chút đậm đà, quả thực vô cùng thích hợp cho bữa sáng”.
Tần Viễn Lâm lại ăn vài miếng dưa muối, trong lòng sửng sốt.
“Cho tôi nếm thử bánh bao nhân thịt”.
Tần Viễn Lâm lại lấy một cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, cắn một miếng.
“Ngon quá ngon quá, vừa miệng, cắn một miếng thấy thịt rất ngon, mềm và không bị khô, tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời”.
Sau khi ăn một miếng, Tần Viễn Lâm lập tức ca ngợi, lại ăn thêm mấy miếng nữa, cái mùi vị này rất hợp khẩu vị của ông ta, cảm thấy buổi sáng vô cùng tươi đẹp. Chẳng trách Tần Tiểu Manh lại ăn thành bộ dạng như thế, thì ra là có nguyên nhân.
“Ngon thì ăn thêm chút, trong kia vẫn còn một lồng hấp, để tôi lấy ra cho ông ăn”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì bình thản nói.
Con người lão già Tần Viễn Lâm này không tệ, chủ yếu là vì ông ta không tự cao tự đại. Sau khi có tiền cũng không xa hoa lãng phí mà vẫn tuân thủ nguyên tắc, làm từ thiện khắp nơi, giúp đỡ xã hội.
Mặc dù bị người ta trêu chọc nói ông ta không mấy hứng thú với tiền bạc nhưng danh tiếng của Tần Viễn Lâm ở Đại Hạ vẫn khá tốt.
“Cảm ơn cậu Long, hôm nay tôi đã làm phiền mọi người rồi”, Tần Viễn Lâm nói.
“Cái đó, vẫn còn canh xương hầm cái gì đó, hôm nay khó có dịp đến một lần, tôi cũng muốn nếm thử”.
Tần Viễn Lâm nhìn Cố Tuyết Cầm và nói.
“Canh xương hầm vẫn còn một bát to, tôi lấy cho ông một bát, còn nóng đó”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy liền nói. Tính cách của Long Thiên Tiếu chính là tham, bất luận là làm món nào anh cũng lo không đủ ăn nên đồ ăn trong nhà không bao giờ thiếu.
Đối với Cố Tuyết Cầm thì Tần Viễn Lâm là một nhân vật tầm cỡ, nhân vật tầm cỡ có thể thích ăn đồ ăn ở nhà thì là chuyện tốt.
Nhưng mà tất cả những điều này đều là do Long Thiên Tiếu, tay nghề nấu ăn giỏi quá mức cho phép rồi.
Cho dù là cô, lúc mới ăn đồ ăn Long Thiên Tiếu nấu cũng vô cùng kinh ngạc. Bao nhiêu năm nên cô cũng quen rồi, nhưng mà khi đi ăn ở bên ngoài vẫn không quen. Dù sao thì trình độ nấu ăn căn bản không cùng cấp bậc.
Nói tóm lại, là Long Thiên Tiếu đã làm cho khẩu vị của cô trở nên kén chọn rồi.
“Cảm ơn cô Cố, cảm ơn cậu Long, hôn nay thật sự đã làm phiền rồi”.
Tần Viễn Lâm có chút áy náy nói, chỉ có tiền với đồ ăn là không làm ông ta thất vọng. Bao nhiêu năm rồi, ông ta chưa từng ăn đồ ăn ngon thế này, ngày nào cũng ăn mấy món sơn hào hải vị, ăn đến nỗi bọn họ không còn nhớ mùi vị bình dị hàng ngày nữa rồi.
“Chủ tịch Tần nói gì thế, nếu ông muốn ăn thì lúc nào đến cũng được”.
Cố Tuyết Cầm để bát canh xương hầm trước mặt Tần Viễn Lâm rồi nói. Bát canh này được bưng ra, một luồng hương thơm đậm đà xâm nhập vào khứu giác của Tần Nguyên Lâm, khiến ông ta muốn nếm thử.
Chỉ cần ngửi mùi này thôi đã thấy rất ngon rồi. Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng lấy một lồng bánh bao nhân thịt đặt trước mặt Tần Viễn Lâm.
“Thế thì không được rồi, ăn cơm phải trả tiền. Về sau nếu đến nhà hai người ăn cơm thì tôi phải trả tiền, không thể ăn không được. Tần Viễn Lâm tôi không bao giờ ăn không của người khác”.
Tần Viễn Lâm vừa ăn vừa nói.
“Món canh này thật sự quá ngon, chậc chậc chậc, thịt này sao lại ngon thế. Thịt ngon, mềm, béo nhưng không ngấy, cùng là thịt mà sao thịt nhà hai người lại ngon như vậy?”, Tần Viễn Lâm vừa ăn vừa hỏi một cách vô cùng khó hiểu.
“Đều là những nguyên liệu phổ biến, không tốn bao nhiêu tiền”.
Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời. Với tài sản của Long Thiên Tiếu thì chắc không thiếu chút tiền nhỏ nhặt đó.
“Thế không được, trả tiền là sự tôn trọng đối với đồ ăn ngon. Bữa này tôi không trả, sau này đến tôi nhất định phải trả. À đúng rồi, con gái tôi ngày nào cũng đến đây ăn chực, tiền ăn của nó tôi phải trả”.
Tần Viễn Lâm nói một cách vô cùng kiên quyết. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cũng không còn cách nào khác. Cách nghĩ của người có tiền quả nhiên khác biệt.
“Ông khách sáo quá. Trong bếp còn có việc cần làm, chúng tôi đi một lát”.
Cố Tuyết Cầm mỉm cười và nói.
“Cô đi đi, không cần để ý đến tôi”.
Tần Viễn Lâm chìm đắm trong việc ăn uống, quên mất bản thân là ai. Người không biết thì khó có thể tưởng tượng được người trước mặt là Tần Viễn Lâm, người giàu nhất thành phố Lâm Giang. Dù sao thì người giàu có ăn cơm một cách nhếch nhác thế này không?
Thế này có tý nào giống với người giàu nhất thành phố Lâm Giang không? Thế này nhìn càng giống như kiểu người vừa ra tù và không được ăn bữa nào tử tế trong vài năm.
“Ông Tần ơi, ngon không ạ?”, Long Tiểu Tịch nhìn Tần Viễn Lâm và hỏi.
“Ngon lắm. Cháu là một đứa trẻ hạnh phúc”, Tần Viễn Lâm dường như không cần suy nghĩ liền nói.
“Tại sao?”, Long Tiểu Tịch hỏi.
“Vì từ nhỏ đã được ăn những món ngon như vậy, nên khi ở bên ngoài chắc sẽ không quen. Ông đây ngần này tuổi rồi cảm thấy mấy chục năm nay không biết bản thân toàn ăn những thứ gì, cảm thấy cả thế giới đã lừa ông, cái gì mà đầu bếp cao cấp đều không so được với tài nghệ nấu nướng của bố cháu”.
Tần Viễn Lâm vô cùng cảm thán nói, nói xong liền vùi đầu ăn canh. Long Tiểu Tịch liền lấy đũa gắp cho Tần Viễn Lâm bánh bao, dùng thìa giúp ông ta xúc cháo, bộ dạng phục vụ rất chu đáo.
Long Tiểu Tịch ngồi trước bàn ăn nhìn Tần Viễn Lâm ăn ngấu nghiến như một con sói, trong lòng có chút thương hại. Thế này là bao nhiêu ngày không căn ơm rồi mới ăn như hổ đói thế, ông sắp chết đói, thật tội nghiệp.
Tần Viễn Lâm ăn hơn nửa tiếng cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng. Theo lý mà nói, bình thường thời gian ăn sáng của ông ta cũng chỉ đến mười mấy phút mà lần này ông ta ăn trong hơn nửa tiếng, không phải do ăn chậm mà là do ăn quá nhiều.
Ông ta ăn đến mức ăn không nổi nữa mới dừng lại. Lúc này ông ta đã dừng lại, tựa vào ghế. Tuy rằng bụng của ông ta không đến nỗi to như bụng của Tần Tiểu Manh nhưng cũng no căng.