Cũng đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu từ phòng bếp đi ra, trên tay mỗi người cầm một món ăn, vì bọn họ chuẩn bị đóng hộp mang đi bệnh viện.
Lý Bình vẫn luôn ăn cơm ở bệnh viện. Tuy rằng cơm ở bệnh viện tốt cho sức khỏe nhưng không ngon bằng cơm nhà.
“Bố ơi, chị Tuyết Cầm ơi, chị ấy muốn đánh con, còn muốn bóp chết con”.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi tới liền sửng sốt, chưa kịp ra tay thì Long Tiểu Tịch đã mách trước.
“Ơ ơ”
Tần Tiểu Manh sững sờ, bầu không khí xung quanh vô cùng ngại ngùng.
“Cháu đùa thôi mà, đùa thôi, hahaha”.
Tần Tiểu Manh xấu hổ nói.
“Ai đùa với chị chứ? Thật là tự mình đa tình! Chị chính là muốn đánh em, muốn bóp chết em!”
Long Tiểu Tịch nói một cách chắc nịch. Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì cảm thấy một trận khí huyết sôi trào, cô lại bị một đứa bé nói là tự mình đa tình, bị một đứa bé vu cáo, bị một đứa bé ghét bỏ.
Cô cảm thấy mất mặt quá.
“Cái đó, cháu ăn no rồi, cháu cảm thấy huyết áp có chút cao, cháu về nhà uống thuốc hạ huyết áp”.
Trong lòng Tần Tiểu Manh vô cùng tức giận, đứng lên và nói.
“Ơ ơ, đi đi, đi mau đi, nếu cảm thấy no quá thì uống ít men tiêu hóa vào”, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy liền nói.
“Vâng chị, em không sao, em khỏe lắm, thật đấy”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì vác cái bụng no căng đi về nhà mình.
Vừa đi ra khỏi cửa, cô liền có cảm giác muốn đập đầu vào tường, cô thua rồi, thua dưới tay một đứa trẻ con. Cô ôm lấy một cái cây, đập đầu vào đó.
“Chị Tiểu Manh, chị mà làm hỏng cây nhà em là chị phải đền đấy. Cây nhà em đắt lắm đấy”.
Lúc này, đằng sau lại truyền đến giọng nói của Long Tiểu Tịch. Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì suýt nữa ngất đi.
“Đi đây, đi đây, quá đáng sợ, cây nhà em đắt quá, chị không xứng chết ở chỗ cái cây này”.
Tần Tiểu Manh vội vàng rời đi trong ảo não.
“Em bớt nói đi vài câu, làm chị Tiểu Manh giận rồi kìa!”
Sau khi Long Tiểu Tịch vào nhà, Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời. Đương nhiên là cô biết Tần Tiểu Manh không thật sự muốn bóp chết Long Tiểu Tịch, hai người này đúng là oan gia mà.
“Chị ấy muốn đánh em, còn muốn bóp chết em!”
Long Tiểu Tịch vô cùng không phục nói, nói xong liền ngồi vào bàn tiếp tục ăn. Trên bàn là những món vừa mới nấu xong, chuẩn bị cho vào hộp, Long Tiểu Tịch đã bắt đầu nếm thử từng món.
“Được rồi, đừng ăn nữa có được không? Miệng của con khi nào mới ngừng lại được. Cẩn thận bị loét dạ dày đấy”.
Long Thiên Tiếu vừa đóng hộp thức ăn vừa nói với Long Tiểu Tịch.
“Con ăn thêm một tý thôi, mới ăn có tý mà, cả ngày dài như vậy, con sẽ đói chết mất”.
Long Tiểu Tịch vẫn như cũ chăm chú nếm thức ăn. Long Thiên Tiếu nhìn thấy thì cũng không nói nên lời, có một đứa con gái ham ăn như vậy thì anh biết phải làm sao, anh cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Lúc này, bên ngoài còn có mấy cô chú đang tập thể dục buổi sáng, nhìn thấy Tần Tiểu Manh loang choạng đi tới với cái bụng căng tròn, tất cả đều đổ dồn ánh nhìn vào cô, đặc biệt là khi nhìn thấy Tần Tiểu Manh đang bước lên một bậc thang thì suýt ngã, tim của mọi người cũng suýt nữa rơi ra ngoài.
“Con bé này, mới sáng ngày ra đã chạy ra ngoài làm gì, thời tiết lạnh thế này, cẩn thận ảnh hưởng đến cái thai trong bụng”.
Một người phụ nữ lớn tuổi cuối cùng nhịn không được nói. Giới trẻ bây giờ càng ngày càng chủ quan.
“Đúng thế, nhìn bộ dáng cháu đi lại khó khăn, hay là để các cô chú ở đây dìu cháu nhé”.
Có một ông chú nhiệt tình nói.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì còn suýt ngất, cái gì mà ảnh hưởng đến cái thai, tôi còn chưa có bạn trai mà? Tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà?
Trong lòng Tần Tiểu Manh kêu gào, mắt mũi đám ông bà cô chú này bị sao thế? Cô chỉ là ăn no thôi, tại sao bọn họ lại nghĩ rằng cô mang thai vậy?
Nghe những lời này, Tần Tiểu Manh lảo đảo suýt ngã.
“Trời ơi, ông Trần kia, còn đứng ngây ra làm gì, chúng ta mau đỡ con bé này đi!”
Một bà cô nhiệt tình cuối cùng cũng không nhịn được, lòng thương người khiến bà ấy bị dày vò.
“Được được được, cô gái, nào, để chú dìu cháu. Đã mang bầu mấy tháng rồi, ít nhất cũng năm, sáu tháng rồi nhỉ, thế mà người nhà cũng để cho cháu ra ngoài”.
Người được gọi là ông Trần đi tới, đưa tay ra giữ lấy Tần Tiểu Manh, bà cô bên cạnh cũng đi tới.
“Cô chú ơi, cái đó, cháu còn chưa kết hôn”.
Tần Tiểu Manh có chút ngại ngùng nói. Cái gì mà năm, sáu tháng, tôi chỉ ăn no thôi mà? Trong lòng Tần Tiểu Manh khổ sở.
“Ôi, thế là cháu là mẹ đơn thân à? Cháu còn trẻ thế này, một mình nuôi con thì sau này sẽ khổ lắm đấy. Một người phụ nữ nuôi một đứa trẻ thì quá khó khăn rồi. Với điều kiện của cháu, có thể tìm một người thật thà mà lấy cũng được, cuộc sống sau này cũng không quá khó khăn”.
Bà cô nghe thấy những lời này, lập tức bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Tần Tiểu Manh. Tần Tiểu Manh nghe thấy thế thì trợn trắng mắt, cái gì mà mẹ đơn thân, đúng là người thật thà, này bà cô thật thà, ai trêu chọc cô à?
Cô ơi, cô có thể đừng nói lung tung nữa được không? Trong lòng Tần Tiểu Manh thầm oán.
“Cái đó, các cô chú à, ý cháu là cháu đến bạn trai còn chưa có, làm sao mà kết hôn được, không kết hôn thì làm sao mang thai được. Thực ra cháu chỉ ăn no quá mà thôi”.
Tần Tiểu Manh đè nén lửa giận trong lòng rồi khó khăn nói. Thời khắc này cô cảm thấy cuộc sống quá khó khăn rồi.
“Đứa bé này, nói chuyện với các cô chú đây mà còn nói dối. Cháu yên tâm, các chú là người từng trải, thanh niên bọn cháu có tư tưởng cởi mở, các chú hiểu mà. Mẹ đơn thân bây giờ rất nhiều, cháu không cần phải che giấu. Hơn nữa, bụng cháu lớn như thế này làm sao có thể là ăn no được. Bụng này ít nhất cũng phải năm, sáu tháng, cháu lừa ai chứ không lừa được các chú đâu”.
Ông chú nhiệt tình không vui nói.
“Đúng thế, con bé này, lớn thế này mà còn xấu hổ. Có em bé là chuyện tốt, bây giờ mẹ đơn thân rất nhiều, đừng sợ, chúng ta đều hiểu mà”.
Bà cô cũng nói với một bộ dạng vô cùng thấu hiểu. Tần Tiểu Manh cảm thấy sắp phát điên rồi, cô không muốn giải thích nữa.
“Cái đó, các cô chú à, cháu đến nhà rồi, ở ngay phía trước, mọi người tiếp tục đi tập thể dục đi, cảm ơn mọi người ạ”.
Tần Tiểu Manh chỉ chỉ phía trước, có chút không nói nên lời. Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ vỡ mạch máu mà chết.
“Vậy được, chỉ đưa cháu đến đây thôi nhé, cháu cẩn thận đấy. Bây giờ trời lạnh, đừng để ảnh hưởng đến đứa bé!”
Bà cô nghe vậy thì mới buông Tần Tiểu Manh ra, sau khi buông ra còn nghiêm túc nói, tràn đầy quan tâm, cảm giác trên đời này tràn đầy yêu thương. Bọn họ nhìn Tần Tiểu Manh rời đi, trong mắt đều là hình ảnh của chính mình hồi còn trẻ.
Ai mà không có tuổi trẻ bồng bột chứ?
“Ông Trần, căn nhà đó hình như là của ai nhỉ? Nhà của ai, tôi quên rồi”.
Bà cô chỉ căn nhà trước mặt và hỏi. Căn nhà này có vị trí tốt nhất, cụ thể là của ai thì bà ấy không nhớ ra được.