“Còn phải hỏi sao? Bố cháu rất ít khi tới đây, chỗ cháu thường sẽ không làm bữa sáng”.
Tần Tiểu Manh nói với giọng đương nhiên.
“Vậy thì sao? Nhà cháu có nhiều người giúp việc như vậy, không thể tự làm bữa sáng à?”
Long Thiên Tiếu cũng phải cạn lời, Tần Tiểu Manh này hẳn là đến ăn chực, đã ăn chực rồi đến bữa sáng cũng mò qua.
“Những món họ làm, ngày nào chẳng giống nhau, chán ngắt rồi. Cháu thấy, bữa sáng vẫn nên ăn ở nhà người khác, chú không phải keo kiệt đến mức bữa sáng cũng tiếc cháu đấy chứ?”
Tần Tiểu Manh nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu đang bận rộn trong nhà bếp và hỏi.
“Cô Tần cứ ăn tự nhiên đi, chỗ này vẫn còn rất nhiều đồ ăn, là cô Tiểu Tịch làm đấy, dù sao ăn cũng không hết được”.
Từ trong nhà bếp truyền đến giọng nói của Cố Tuyết Cầm.
“Vẫn là chị Tuyết Cầm tốt bụng, chị Tuyết Cầm không phải em bảo chị đừng gọi em là cô Tần nữa sao? Cứ trực tiếp gọi tên em đi, Tiểu Manh Tiểu Manh Tiểu Manh”.
Tần Tiểu Manh cười hi hi ha ha, ngựa quen đường cũ đi vào trong nhà bếp, lấy bát đũa từ tủ ra, sau đó quay lại chỗ bàn ăn, cùng Long Tiểu Tịch kề vai chiến đấu.
“Đồ quỷ tham ăn, lêu lêu!”
Long Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Tần Tiểu Manh, làm mặt quỷ trêu chọc, sau đó nói.
“Hờ hờ, bạn học Tiểu Tịch, chị nói này sao em lại dễ thương vậy chứ?”
Tần Tiểu Manh nghe vậy lại véo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Long Tiểu Tịch, oán hận mà nói.
“Con quỷ đáng ghét, mau bỏ tay ra”.
Long Tiểu Tịch dùng sức đẩy tay Tần Tiểu Manh ra, sau một hồi giày vò Long Tiểu Tịch, Tần Tiểu Manh mới bỏ qua, chăm chú ăn sáng.
“Woa, bánh bao này làm kiểu gì vậy, thơm quá!”
“Woa, đây là dưa muối kết hợp với cháo hoa mà, quả thực quá vi diệu đi!”
“Woa, còn cái này cái này là gì vậy, màu vàng vàng, ăn rất ngon!”
Tần Tiểu Manh vừa ăn, vừa hô to gọi nhỏ, gió cuốn mây tan, bộ dạng tựa như quỷ tiến vào thôn trang.
“Chị Tiểu Manh ngốc nghếch, đây là quẩy chị cũng không biết sao? Chị đúng là ngốc mà!”
Long Tiểu Tịch vô cùng bất lực nói.
“Đầu bếp nhà chị từ trước đến giờ đều không nấu đồ ăn chiên cho chị, bọn họ nói những thực phẩm đó không lành mạnh”.
Tần Tiểu Manh có chút không biết nói gì, cho nên những thứ hằng ngày cô ăn đều là trứng luộc, phô mai, sữa, còn có hamburger.
“Woa, chị Tiểu Manh cũng quá thảm rồi”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy, vô cùng đồng cảm mà nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, quá thảm đi”.
Long Tiểu Tịch lại tự nhận mình sâu sắc thấu hiểu mà nói.
“Cho nên sau này chị sẽ đến đây ăn sáng, hết cách rồi”.
Tần Tiểu Manh biết thời biết thế mà nói.
“Vậy chị trả tiền đi”.
Long Tiểu Tịch hồn nhiên nói.
“Đừng nghe trẻ con nói linh tinh, không cần đưa tiền, bữa sáng này có đáng mấy đồng đâu”.
Cố Tuyết Cầm từ phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch rồi nói.
“Đúng đó, em giống y như bố em, đều là người keo kiệt mà!”
Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút bất lực nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch, quả đúng là cha nào con nấy, rõ ràng có nhiều tiền vậy rồi, còn keo kiệt thế.
“Hớ, không phải chứ. Em đi làm bài tập đây, cái đồ không có tiền đồ nhà chị”.
Sau khi Long Tiểu Tịch ăn xong, từ trên ghế tụt xuống, nói một câu sau đó đi lên tầng.
Tần Tiểu Manh nghe vậy, nhất thời sửng sốt một chút, cắn miếng bánh quẩy vào miệng, đột nhiên thấy không còn thơm nữa.
Nhóc con, có cơ hội, nhất định phải chỉnh nó một trận. Tần Tiểu Manh ăn bữa sáng này rất lâu, vô cùng chậm rãi.
Đặc biệt là món dưa muối kết hợp với cháo hoa được Tần Tiểu Manh tôn sùng thành một trong mười món ngon nhất Đại Hạ, tuyên bố ngày mai sẽ đến ăn tiếp.
Nhìn thấy bộ dạng chưa trải sự đời của Tần Tiểu Manh, Long Thiên Tiếu cũng phải cạn lời, đây là kiểu người gì vậy? Dưa muối kết hợp với cháo hoa cũng có thể thơm ngon đến vậy sao.
“Ày, cháu no rồi. Quá thần kỳ, sau khi ăn dưa muối với cháo hoa xong, cháu cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, dạ dày cũng ấm hẳn lên, hahaha!”
Tần Tiểu Manh điên điên khùng khùng nói, dựa người vào ghế, đứng dậy cũng có chút gian nan.
“Bữa sáng phải ăn đủ dinh dưỡng, em ăn no như vậy, không sợ đầy bụng sao?”
Cố Tuyết Cầm nhìn thoáng qua, có chút không nói lên lời mà hỏi.
“Cô ấy đã chướng bụng lên rồi”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Không đâu, kì thật cháu vẫn có thể ăn tiếp đấy”.
Tần Tiểu Manh có chút không phục nói, đúng vào lúc này, cái mũi đáng yêu của cô ấy dường như lại ngửi thấy mùi thơm của món ngon nào đó.
“Thơm quá, mọi người đang nấu gì vậy?”
Tần Tiểu Manh có chút tò mò hỏi lại.
“Canh xương hầm, bọn chị định lát nữa sẽ mang vào bệnh viện”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ách, em có thể nếm thử không? Em giúp mọi người thử xem vị đã vừa chưa? Không vấn đề gì chứ, mấy chuyện vất vả này cứ để em làm cho!”
Tần Tiểu Manh vô cùng thẳng thắn nói, bộ dạng nghiêm túc, người nào không biết còn tưởng cô ấy phải làm cái gì khó khăn khổ sở lắm.
Cái này cũng quá thơm rồi, nhớ lại lúc trước từng được thưởng thức tay nghề của Long Thiên Tiếu, cô ấy có chút nhớ mùi vị canh này, trên xương đầy thịt, uống một ngụm, vừa thơm vừa ngọt, mà lại không béo, canh xương hầm này, sau uống một hớp thơm ngon vô cùng, ấm ấm nữa, lòng người cũng thấy ấm áp hơn.
Khi đang nói chuyện, Tần Tiểu Manh đã đi thẳng về hướng phòng bếp.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không còn gì để nói, đứa trẻ này gia cảnh không tệ, sao lại đói khát thành dạng này chứ, quả đúng là thảm.
Nghĩ như vậy, anh lấy cái bát lớn bên cạnh, mở nắp vung ra, múc một bát cho Tần Tiểu Manh, một bát đầy xương thịt, nửa bát nước canh.
“Woa, được rồi được rồi”.
Tần Tiểu Manh thấy thế, mắt chữ a miệng chữ o, cầm bát canh đi về phía bàn ăn.
“Cô ấy có thể ăn nhiều như vậy sao? Không sợ đau dạ dày hả?”
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, có chút không nói lên lời, tiểu thư nhà họ Tần sao lại giống như không ăn nổi cơm nhà mình, không ngại qua nhà người khác ăn cơm vậy, quan trọng là ăn rất nhiều, dạ dày sẽ không có vấn đề gì chứ.
“Bố, con cũng muốn ăn!”
Lúc này, Long Tiểu Tịch mặc áo ngủ hình thỏ, đi đôi dép lông nhỏ, trong tay cầm theo một cái bát, đi đến gần, lớn tiếng nói.
“Con vừa ăn sáng xong mà”.
Long Thiên Tiếu cũng phải cạn lời.
“Nhưng mà, con vẫn chưa no”.
Long Tiểu Tịch có chút ủy khuất nói.
“Được rồi, muốn ăn thì ăn đi!”
Cố Tuyết Cầm nhìn bộ dạng đáng thương của Long Tiểu Tịch, nhất thời mềm lòng, thật sự không còn cách nào khác, cô không chịu nổi khi thấy bộ dạng ủy khuất của con bé.
“Chị Tuyết Cầm đúng là tốt nhất!”
Long Tiểu Tịch đưa cái bát đến trước mặt Cố Tuyết Cầm vui vẻ nói.
Kết quả cô bé cũng cầm một bát canh nóng hổi đi đến bàn ăn, cô bé đặt bát canh lên bàn, vô cùng gian nan trèo lên trên ghế.
“Em cũng ăn hả, không sợ thành cô bé mập ú sao?”
Tần Tiểu Manh đang ngồi ngay ngắn ăn, thấy Long Tiểu Tịch đi tới, nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch nhịn không được liền trêu chọc. Trên thực tế cô mới là người cầm bát ăn chùa nhà người khác.
“Chị đã là cô bé mập rồi, chị còn không sợ, thì tại sao em phải sợ?”
Long Tiểu Tịch nói một cách hợp tình hợp lý, Tần Tiểu Manh nghe vậy, lại tức giận đến muốn ngất đi, mập mập mập, chị mập bao giờ, ăn cơm nhà em mập chắc? Á, mà hình như cô đúng thật ăn cơm nhà con bé.
Có điều, vậy thì đã sao, trong lòng cô ấy vẫn trào dâng cỗ khí lực, một đôi móng vuốt hướng về phía Long Tiểu Tịch, hôm nay cô ấy nhất định phải để cho đứa nhỏ xấu xa này biết tay, hổ không gầm lại tưởng cô ấy là hello kitty à.