“Tôi có quan hệ gì với con bé, nếu có thể nói chuyện, con bé sẽ gọi tôi một tiếng chú, tôi cũng vui vẻ tiếp nhận. Gia đình con bé rất khó khăn, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ bọn họ”.
Long Thiên Tiếu đáp lại.
“Bố Long Tiểu Tịch, tôi nói này, rốt cuộc anh có biết phân biệt phải trái không vậy! Rõ ràng nó chỉ là một con quái vật, không thể hòa hợp với con chúng tôi, tính tình quái gở sẽ ảnh hưởng không tốt đến bọn trẻ, chúng tôi đã quyết định muốn đuổi nó đi, anh đang muốn chống lại hả?”
Lúc này, mẹ Triệu Thiên Thành bắt đầu lên mặt giáo huấn.
“Cô nói tôi, trên thực tế, cô không có tư cách đó. Cô thật sự rất dơ bẩn, cô nói ra thân phận của chồng, sau đó liền có một nhóm người đến nịnh bợ, không phải là cô cảm thấy rất hài lòng sao? Lòng hư vinh của cô đã được thỏa mãn rồi đó”.
Long Thiên Tiếu gãi đúng chỗ ngứa.
“Anh nói xạo, miệng chó của anh không thể nhổ ra ngà voi, quả nhiên rác rưởi chỉ có thể ở chung một chỗ với rác rưởi. Lũ nghèo kiết xác, không có thứ gì tốt cả. Tôi vì con của mọi người, vì môi trường học tập của bọn trẻ nên mới nói thẳng thắn công bằng như vậy”.
Mẹ của Triệu Thiên Thành hiển nhiên tức giận đến cực điểm, thẹn quá hóa giận khi bị Long Thiên Tiếu châm chọc.
“Có phải là lời công bằng hay không, trong lòng cô tự biết. Nếu như tôi không nói trúng tim đen, cô kích động cái gì? Loại người mở mồm ra là chê bai người khác, nói năng lỗ mãng như cô, tôi nghĩ đó mới là tác nhân ảnh hưởng đến bọn trẻ. Cho nên, vì sự phát triển của con nhà cô, tôi kiến nghị cô chết ngay bây giờ đi!”
Long Thiên Tiếu đáp lại.
“Được rồi được rồi, mọi người im lặng nào. Chuyện này, mọi người cần ngồi lại để bàn bạc, những hiểu lầm ở đây cần được trao đổi để giải quyết”.
Lúc này, Lương Tuyết Oánh không thể không đề xuất biện pháp giảng hòa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tình không thể cứu vãn được nữa.
“Cô giáo Lương, hôm nay tôi sẽ nói cho ra nhẽ. Không chỉ có con quái vật nhỏ đó phải cút ra khỏi trường mẫu giáo, mà cái đứa Long Tiểu Tịch gì gì đó cũng phải cút theo. Có thể chơi với quái vật, chắc chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì”.
Mẹ Triệu Thiên Thành lại gửi đến một tin nhắn khác.
“Đúng đó, chúng tôi ủng hộ mẹ Triệu Thiên Thành”.
“Đúng, hai con quái vật đó cút đi”.
“Chơi được với con quái vật đó, chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì, điều này quá đúng”.
Lời của mẹ Triệu Thiên Thành, hiển nhiên nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người, nhất thời âm thanh tán thành vang lên khắp nơi.
“Đứa nhỏ đó vốn dĩ đã đáng thương rồi, hà tất gì các người phải nhắm vào con bé, có vấn đề gì, mọi người có thể bàn bạc giải quyết”.
Lúc này, bố Dương Đại Tráng gửi vào nhóm một dòng tin. Long Thiên Tiếu liếc nhìn ảnh đại diện của người này, anh ta có nước da ngăm đen, đội mũ bảo hộ màu vàng, trên vai vắt một chiếc khăn mặt trắng, trông có vẻ là một công nhân xây dựng.
Trượng nghĩa phần nhiều là từ tầng lớp lao động chân tay, Long Thiên Tiếu đột nhiên nhớ tới câu này, vùng đất rộng lớn phía sau Nam Cảnh chắc là đã yên bình quá lâu, thế cho nên những con người ngợp trong vàng son này sớm đã quên mất ai đang canh giữ hòa bình cho bọn họ.
“Bàn bạc giải quyết, bàn bạc giải quyết kiểu gì, về chuyện của đứa trẻ đó, không thể thương lượng”.
“Đúng, có phải là anh cũng muốn con mình bị đuổi khỏi trường mẫu giáo không?”
“Nói thêm nửa câu nữa, đến cả Dương Đại Tráng nhà anh cũng sẽ bị đuổi, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, một kẻ nghèo rách mà nói nhiều thế?”
Bố Dương Đại Tráng nói một câu như vậy liền bị đám người liên tiếp công kích, thậm chí cuối cùng anh ta không dám nói gì nữa, lựa chọn out ra ngoài.
“Người anh em, bỏ qua đi, anh không đấu nổi đám người này đâu. Anh là người tốt, hiện tại ở trong xã hội này, không có mấy người nhiệt tình như anh. Chúng ta thấp cổ bé họng, nói nhiều sẽ đắc tội người khác, khó có thể bảo vệ chính mình!”
Lúc này, bố Dương Đại Tráng gửi đến một đoạn tin, Long Thiên Tiếu thấy thế, nhân tiện thêm anh ta vào danh bạ của mình.
“Cảm ơn. Chuyện này, tôi sẽ làm đến cùng. Chỉ sợ rằng sau này, con của bọn họ sẽ không thể ở lại trường mẫu giáo, thậm chí là ở cả thành phố Lâm Giang nữa”.
Long Thiên Tiếu cảm ơn trước, sau đó nói.
“Haizz, người anh em, sao anh không nghe lời tôi vậy, anh không nghe người phụ nữ đó nói sao? Chính là mẹ của Triệu Thiên Thành đó, chồng cô ta điều hành một công ty bất động sản, có tiền, chúng ta đấu không lại người ta, bỏ qua đi! Lùi một bước, trời đất bao la, tôi khuyên anh cũng đừng nói gì ở trong nhóm nữa. Đứa trẻ đó quả thực rất đáng thương, bố mẹ cũng là bậc anh hùng, đến lúc đó tôi sẽ cho chút tiền, giúp đỡ bọn họ”.
Bố Dương Đại Tráng lại nói.
“Cảm ơn. Anh nói xem Đại Hạ có nhiều người giàu như bọn họ hay là nhiều người nghèo như chúng ta?”
Long Thiên Tiếu lại cảm ơn một lần nữa, sau đó hỏi.
“Người anh em nói thừa rồi. Đương nhiên là có nhiều người nghèo! Cũng không phải là nghèo, mà là gia đình bình thường, tôi cũng là gia đình bình thường, anh cũng là gia đình bình thường, người có tiền đương nhiên cũng có người tốt, cũng có người bình dị gần gũi. Tôi thấy, ông chủ công trường chỗ tôi rất tốt, ha ha!”
Bố Dương Đại Tráng hiển nhiên là người ngay thẳng, hai người bắt đầu trò chuyện một lúc.
“Nói cách khác, ở Đại Hạ, cũng không phải đại đa số mọi người đều giống như đám phụ huynh đó”.
Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Cách hiểu này không sai, trong xã hội này, vẫn còn có rất nhiều người tốt, người anh em ngàn vạn lần không nên oán hận xã hội, oán hận Đại Hạ chúng ta, trong lòng phải có niềm hy vọng. Để tôi nói cho anh biết nhé, tỉ lệ người tốt trên thế giới này chiếm 80%, người xấu chiếm 20%. 5 năm trước, Nam Cảnh có chiến tranh, tôi còn quyên góp 500 tệ đó, mặc dù không nhiều, nhưng đó cũng là tiền lương hai tháng của tôi. Nhưng có một số tiệm thuốc ở trong các thành phố lớn, lợi dụng cơ hội này để tích trữ và tăng giá thuốc men, tham nhũng tài sản của nhà nước. Đến thời khắc mấu chốt, đám người xấu này mới tung ra”.
Bố Dương Đại Tráng gõ một tin đoạn dài, chỉ bảo Long Thiên Tiếu, như thể anh ta sợ rằng có vấn đề gì đó trong cách suy nghĩ của Long Thiên Tiếu vậy.
“Vậy thì đám người buôn bán thuốc men này thật đáng chết”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Kiếm được nhiều tiền bẩn như vậy, đám người đó không sợ con mình sinh ra bị dị tật sao. Sau này chiến tranh Nam Cảnh kết thúc, một số đảng phái và kẻ trục lợi đứng đầu đã bị bắn chết, những người này nên chết mà”.
Bố Dương Đại Tráng căm hận nói.
“Vậy thì tốt”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Ừm, thôi không nói nữa, mai tôi còn đi bốc gạch, bây giờ phải nghỉ ngơi sớm. Người anh em bớt giận, lùi một bước, biển trời rộng lớn là của ta, ha ha!”
Bố Dương Đại Tráng đáp lại, nói lời tạm biệt với Long Thiên Tiếu, gửi một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon.
“Được”.
Long Thiên Tiếu đáp, chỉ là lúc này, anh phát hiện ở trong nhóm có tin nhắn tag mình vào, anh mở ra xem, không chỉ có một tin mà có tận mấy tin mẹ Triệu Thiên Thành tag anh vào, số còn lại từ những phụ huynh khác.