“Chị ơi, chị mau đi nghỉ ngơi đi, chỗ này để em làm cho”, Long Vận Nhi nghe thấy vậy chỉ mỉm cười và nói.
“Ừ, vất vả cho em quá, chị lên trước nhé”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy cũng chậm rãi đáp, nói xong thì đi về phòng. Phòng của cô vô cùng lớn, điều kiện vật chất cũng tốt, ngoài giường lớn sang trọng ra thì còn được trang bị chỗ làm việc đầy đủ quay ra ban công thoáng đãng, ban ngày chỉ cần kéo rèm lên là có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Cố Tuyết Cầm chưa bao giờ được ở chỗ sang trọng như thế này, thậm chí cô còn cảm thấy mình nhỏ bé trong căn phòng rộng lớn như thế này.
“Anh đang làm gì đấy?”
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang trải đồ trên mặt đất, Cố Tuyết Cầm sửng sốt hỏi.
“Không phải đã nói là cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất hay sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì vẫn tiếp tục công việc đang làm.
“Không được”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì vội vàng thốt lên, cô cảm thấy mình sắp bị chọc tức phát điên rồi, đây rốt cuộc là hạng đàn ông cực phẩm nào? Cô cũng chưa từng bảo anh trải chăn nệm ra đất, không lẽ những năm này anh đã trải chăn nệm thành thói quen hay sao?
“Tại sao lại không được?”, Long Thiên Tiếu có chút sửng sốt nói.
“Không được là không được. Nếu như để hai bác biết được tôi để anh nằm dưới đất thì bọn họ sẽ nghĩ gì về tôi? Long Thiên Tiếu, anh là đồ ngốc à?”
Cố Tuyết Cầm tức giận nói, lúc nói những lời này, mặt cô đỏ lên. Trong lòng cô rất do dự, thậm chí trong lòng cô còn nghĩ cô và Long Thiên Tiếu nên ngủ chung một giường, chỉ khi ngủ chung một giường thì cô mới có thể ngủ một cách vô cùng yên ổn.
“Bọn họ sẽ không biết đâu”, Long Thiên Tiếu nói.
“Ngộ nhỡ họ biết rồi thì phải làm sao? Anh cũng nằm trên giường đi, anh đứng đắn một chút cho tôi là được”.
Cố Tuyết Cầm tức giận nói. Tên khốn này có biết chủ động chút nào không? Tức chết đi được! Cô không có chút hấp dẫn nào với anh sao? Cố Tuyết Cầm thậm chí cảm thấy có chút bực bội trong lòng.
“Chỉ cần cô không để ý là được”.
Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt không hề gì. Thực ra anh còn có chút không hiểu Cố Tuyết Cầm. Có những lúc thật sự không hiểu nổi phụ nữ suy nghĩ như thế nào.
Dù sao thì tục ngữ có câu, lòng dạ phụ nữ khó đoán như mò kim đáy biển, là một người đàn ông, thật sự quá khó cho anh rồi. Tâm tư phụ nữ quá phức tạp, anh chỉ muốn làm một người đàn ông chính trực thầm lặng.
“Tôi để ý đấy!”
Long Thiên Tiếu: “…”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì trong lòng liền cạn lời, rốt cuộc là có để ý hay không để ý.
“Buzz buzz buzz!”
Lúc này, điện thoại của Cố Tuyết Cầm rung lên, nhìn số điện thoại, là Cố Hiểu Huy gọi đến.
“Điện thoại của Cố Hiểu Huy!”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu và nói.
“Nghe đi, mở loa ngoài lên”.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nhìn nhau và nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cũng nghe điện thoại.
“Cố Tuyết Cầm, cô thật là có thủ đoạn đấy, dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để khống chế nhà họ Cố, thế thì có gì là anh hùng?”
Điện thoại vừa kết nối thì đầu bên kia liền truyền đến giọng nói tức giận của Cố Hiểu Huy. Sau khi bà cụ cố quyết định đồng ý với những điều kiện của Cố Tuyết Cầm, trong lòng Cố Hiểu Huy kìm nén một bụng uất ức, sự uất ức này thực sự không có chỗ phát tác.
Sau khi những thỏa thuận được kí kết, có nghĩa 70-80% sự nghiệp kinh doanh của nhà họ Cố đều nằm trong tay người phụ nữ Cố Tuyết Cầm này, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhà họ Cố sẽ không còn vị trí cho Cố Hiểu Huy nữa.
“Tôi vốn chẳng phải là anh hùng gì. Hơn nữa, thủ đoạn của anh cũng chẳng phải là quang minh gì. Thủ đoạn của tôi chỉ dùng để bảo vệ lợi ích của tôi chứ không phải để giành giật lợi ích của người khác”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì chỉ bình tĩnh đáp lại. Cô không hề muốn tranh cãi quá nhiều với Cố Hiểu Huy, bởi vì không cần thiết.
“Lợi ích của cô. Cô muốn nói là những gì của nhà họ Cố là lợi ích của cô, cô tưởng rằng cả nhà họ Cố đều là của cô à? Cô dựa vào đầu mà đòi 70% lợi nhuận?”
Cố Hiểu Huy phẫn nộ nói. So với 70% lợi nhuận thì số tiền mà bọn họ vơ vét trong những năm chẳng là gì cả. Phải biết rằng 70% này chính là 70% của toàn bộ dự án với nhà họ Tần. Cố Tuyết Cầm sắp giàu to rồi, thậm chí tài sản của cô sẽ vượt xa khối tài sản của nhà họ Cố.
Thế thì quá khoa trương rồi, Cố Hiểu Huy vất vả kinh doanh bao nhiêu năm mà không đạt được đến trình độ này. Cố Tuyết Cầm lại làm được, trong lòng anh ta bị đã kích rất lớn.
“Tại sao ư? Có lẽ chính là vì các người không thể không đồng ý với những điều kiện mà chồng tôi đưa ra, anh gọi điện đến không phải để trách móc tôi đấy chứ? Nếu mà như thế thì tôi cúp máy đây, tôi bận lắm”, Cố Tuyết Cầm lãnh đạm nói.
“Cố Tuyết Cầm, cô bỉ ổi, vô sỉ, cô là đồ đạo đức giả”, Cố Hiểu Huy tức giận mà không có chỗ chút.
“Vết thương của anh có phải đã đỡ nhiều rồi không? Nếu anh không nhận thức rõ được tình hình, vẫn chưa biết mình nên làm gì thì tôi khuyên anh đừng gọi điện thoại tới”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu lên tiếng. Cố Hiểu Huy nghe thấy thì nhất thời im lặng, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Cúp điện thoại đi!”, Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.
“Đợi một chút!”, đầu bên kia điện thoại, Cố Hiểu Huy nghiến răng nói.
“Còn chuyện gì nữa?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Bà nội đã đồng ý với điều kiện của cô rồi, tất cả các điều kiện đều đồng ý”.
Cố Hiểu Huy vô cùng không phục nói. Tuy rằng không phục nhưng anh ta không có cách nào khác, ai bảo bây giờ trong tay Cố Tuyết Cầm đang nắm con át chủ bài nhà họ Tần trong tay.
Anh ta biết con át chủ bài này đáng sợ như thế nào. Bà nội sẵn sàng bỏ ra 70% lợi nhuận để duy trì dự án. Điều này cho thấy mức độ hái ra tiền của dự án này cao tới mức nào, lợi nhuận khủng khiếp ra sao.
“Phải kí các thỏa thuận liên quan có hiệu lực pháp lý đầy đủ, không thể chỉ là những lời nói suông được”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu trao đổi bằng ánh mắt với Cố Tuyết Cầm rồi nói.
“Cố Tuyết Cầm, những gì Long Thiên Tiếu nói có giá trị không?”, Cố Hiểu Huy lại hỏi.
“Tất nhiên!”, Cố Tuyết Cầm đáp.
“Vậy được, nhưng tôi có một điều kiện”, Cố Hiểu Huy nghiến răng và nói.
“Điều kiện gì? Nói đi”, Cố Tuyết Cầm nói.
“Thỏa thuận do bên tôi soạn thảo, sau đó chúng ta hẹn ngày kí thỏa thuận, thế nào?”, Cố Hiểu Huy nói.
“Phía tôi không có vấn đề gì, thứ tư tuần này có thể kí thỏa thuận. Để không trì hoãn việc khởi động lại dự án vào thứ hai, hãy bảo nhân viên của anh nhanh tay lên một chút. Sau khi kí thỏa thuận, tôi hy vọng dự án có thể đi vào quỹ đạo một cách nhanh nhất”, Cố Tuyết Cầm suy nghĩ trong giây lát rồi nói.
“Không vấn đề gì”.
Cố Hiểu Huy đáp, nói xong liền tắt máy.
“Anh ta yêu cầu tự mình soạn thảo thỏa thuận, cô có nhìn ra anh ta có mưu đồ gì không?”
Sau khi tắt máy, Long Thiên Tiếu nói một cách chắc chắn.
“Đương nhiên”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì có chút kiêu ngạo nói. Cô đã biết thừa chút trò vặt vãnh đó của Cố Hiểu Huy. Từ bé đến lớn, cô không hề coi Cố Hiểu Huy là đối thủ của mình, không phải cô tự phụ mà là vì hai người họ thật sự không cùng đẳng cấp.