“Ngày mai bố phải làm phẫu thuật vì vậy anh qua thăm bố, xem xem còn có việc gì chưa chuẩn bị xong”, Long Thiên Tiếu nói một cách chậm rãi.
“Bệnh viện đã nói với chúng ta về chuyện này rồi, ngày mai con có một kỳ thi rất quan trọng, sợ là không tới bệnh viện được, rủi ro của cuộc phẫu thuật chắc sẽ không lớn chứ?”, Long Vận Nhi có chút không chắc chắn nói.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, còn chưa kịp lên tiếng thì Long Đức Phúc vội vàng nói.
“Chẳng qua chỉ là phẫu thuật chân thôi mà, có thể có nguy hiểm gì chứ? Nếu thực sự có vấn đề gì thì trực tiếp cắt bỏ chân đi là được rồi. Tất cả những gì bố mong muốn là có thể đứng dậy được để đi lại. Có thể chữa lành được cái chân này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không thể chữa khỏi được thì cũng không miễn cưỡng”, Long Đức Phúc nói với vẻ mặt không vấn đề gì.
“Rủi ro trong phẫu thuật không lớn, tỷ lệ thành công cao. Bách Lý Vô Cầu không bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn, không bao giờ nói lời sáo rỗng. Không phải nói anh ta là người thật thà mà con người anh ta bề ngoài có vẻ coi thường danh lợi nhưng lại vô cùng coi trọng danh tiếng của bản thân, tóm lại là một người đến chết cũng phải cần mặt mũi”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười và nói. Trên đời này, chỉ cần là việc mà Bách Lý Vô Cầu nói có thể thì về cơ bản là có thể, về phương diện y thuật, Bách Lý Vô Cầu coi như là người giỏi nhất Đại Hạ, nếu Bách Lý Vô Cầu không chữa được thì người khác cũng không chữa được.
Lý Bình nghe được những lời này thì trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, liền nói.
“Thế thì tốt. Nghe những lời này của con thì dường như rất quen với cậu Bách Lý đó. Nhưng mà mẹ nghe nói cậu Bách Lý đó là bác sĩ giỏi và nổi tiếng nhất cả nước chúng ta, ngay đến cả Viện trưởng Tạ và Chủ nhiệm Lưu cũng không bằng cậu ta”.
Lý Bình dõng dạc nói. Tại sao bạn bè của con trai mình đều là những người giỏi giang thế? Bất kể là Tần Tiểu Manh hay là cô Lâm Hy đợt trước từng đến nhà, hay là Bách Lý Vô Cầu bây giờ, người nào người nấy đều có thân phận không tầm thường.
“Đúng thế, thằng nhóc này, đây là một nhân vật tầm cỡ đấy, nghe giọng điệu của con sao có vẻ thân quen với anh ta thế? Thằng nhóc con rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để người ta phải cất công đường xá xa xôi đến đây?”
Long Đức Phúc nghe vậy thì không vui nói, trong lòng ông ấy cũng vô cùng tò mò, con trai mình và bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu này rốt cuộc có quan hệ gì.
“Bạn bè lâu năm, con gặp khó khăn, anh ta tự khắc sẽ tới”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ mỉm cười và nói. Anh không muốn quá nhiều người biết quan hệ của anh với Bách Lý Vô Cầu.
“Tiếc là ngày mai phải đi thi, nếu không thì không chừng có cơ hội gặp anh Bách Lý này rồi”.
Lúc này, Long Vận Nhi có chút tiếc nuối nói. Long Đức Phúc nghe thấy vậy cũng gật đầu đồng tình.
“Các con đều học y, nói không chừng còn có rất nhiều chủ đề để nói chuyện. Người ta còn trẻ thế mà đã có thành tựu như vậy cũng xem như là tiền bối của con rồi, con đúng là phải lấy anh ta làm tấm gương học tập”.
Long Đức Phúc nghiêm túc nói. Con gái ông chọn học y, một phần cũng là vì cái chân này của ông, cái chân này đã bị thương từ lâu, mỗi lần trái gió trở trời là đau nhức không chịu nổi, trước đây con bé nhìn thấy ông đau đớn khó chịu thì đều bật khóc.
Sau đó Long Vận Nhi chọn học y chính là muốn bản thân có thể chữa khỏi chân cho bố, Long Vận Nhi lúc đó còn trẻ, ôm hoài bão như vậy quả là có chút ngây thơ.
Cho đến sau này, chân của Long Đức Phúc bị hỏng hoàn toàn, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học của con gái, việc này đã trở thành nút thắt trong lòng của Long Đức Phúc.
May mà con trai ông đã trở về, không chỉ giải tỏa nút thắt lớn nhất trong lòng ông, nút thắt được gỡ rồi, con gái ông cũng quay trở lại con đường đúng đắn, quay về trường học tập.
Thời gian này có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với hai ông bà già bọn họ.
“Con cũng nghĩ như thế nhưng chỉ sợ người ta không muốn. Bố cũng không nhìn xem, người ta còn không thèm để ý đến Viện trưởng Tạ và Chủ nhiệm Lưu”.
Long Vận Nhi nghe thấy vậy chỉ lắc đầu và nói. Cô đơn giản chỉ muốn nhìn xem bác sĩ thiên tài Bách Lý rốt cuộc là người như thế nào, dù sao thì danh tiếng của bác sĩ thiên tài này không nhỏ, khắp nơi đều có những huyền thoại về anh ta.
“Yên tâm đi, sau này sẽ có cơ hội, anh ta định ở lại thành phố Lâm Giang lâu dài”, Long Thiên Tiếu không giấu diếm nói.
“Ở lại thành phố Lâm Giang lâu dài”, Long Vận Nhi nghe xong thì hét to.
“Đúng vậy”.
Long Thiên Tiếu đáp. Con người biến thái như Bách Lý Vô Cầu đã muốn làm thầy giáo thì thời thế thay đổi thật rồi. Trong lòng Long Thiên Tiếu có chút cảm khái.
“Đúng rồi, con đã mua nhà rồi, hôm nay sẽ chuyển nhà, đợi bố ra viện rồi chúng ta sẽ cùng về đó ở, một nhà quây quần bên nhau”.
Long Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ đến chuyện này và nói. Đây cũng là một trong những mục đích của anh đến đây ngày hôm nay.
Khi lời vừa nói xong, anh lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, dù sao thì anh cũng chưa bàn bạc với Cố Tuyết Cầm chuyện này.
Nhìn thấy Cố Tuyết Cầm không có gì bất thường, trong lòng anh cũng yên tâm hơn.
“Anh đã mua nhà rồi?”, Long Vận Nhi nghe thấy vậy thì có chút kinh ngạc.
“Nhà ở thành phố Lâm Giang đắt như thế, sao con có thể mua được? Con mua nhà gì thế?”
Lý Bình nghe xong cũng vội vàng hỏi. Một căn nhà ở thành phố Lâm Giang bây giờ ít nhất cũng mấy triệu tệ. Cả đời bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy mấy triệu tệ, cả đời cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế.
“Đúng thế, nhà không dễ mua như thế, bố và mẹ con làm lụng mấy trăm năm cũng không mua nổi nhà ở thành phố Lâm Giang”.
Long Đức Phúc cũng lên tiếng, trước đây Long Thiên Tiếu nói mua nhà, bọn họ tưởng rằng Long Thiên Tiếu chỉ nói vậy thôi, không ngờ bây giờ anh đã mua thật rồi.
“Bố mẹ yên tâm, tiền không phải là vấn đề, con đã mua một biệt thự 3 tầng, thực ra là do người khác tặng, là nhà họ Tần tặng, ở đỉnh núi Vân Lan”.
Phản ứng của Lý Bình và Long Đức Phúc cũng coi như nằm trong dự đoán của Long Thiên Tiếu nên lúc này anh chỉ mỉm cười và nói.
“Núi Vân Lan, còn là biệt thự? Bố nghe nói chỗ đó toàn là chỗ ở của người giàu có, đều là những người vừa có tiền vừa có quyền”, Long Đức Phúc kinh ngạc nói.
“Anh nói là núi Vân Lan, còn là biệt thự trên đỉnh núi? Đó là nơi có giá nhà đắt đỏ nhất thành phố Lâm Giang, anh có chắc là người ta tặng anh không? Thế là rất nhiều rất nhiều tiền đấy”.
Long Vận Nhi cũng sửng sốt khi nghe những lời đó. Cô cũng có chút hiểu biết về nơi nào là cao cấp nhất ở thành phố Lâm Giang.
Núi Vân Lan này là nơi tập hợp những người giàu có, sinh sống từ trên sườn núi trở lên đều là những người vừa giàu có vừa có quyền thế ở thành phố Lâm Giang.
Trên đỉnh núi thì không cần phải nói nữa rồi, nghe nói cho dù là có tiền cũng chưa chắc mua được biệt thự trên đỉnh núi, cũng chỉ có những người vừa có tiền vừa có quyền thế mới có thể mua được biệt thự ở đó.
“Coi như là tặng đi!”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ lãnh đạm nói.
“Thế thì không được, chỗ đó phải bao nhiêu tiền, cho dù người ta có tặng, con cũng dám nhận à? Thằng nhóc hư đốn này, có phải con không phân biệt được phải trái trong lời nói của người ta? Có lẽ người ta không phải thật sự tặng cho con đâu!”
Khi Lý Bình nghe thấy những lời của Long Thiên Tiếu thì có chút lo lắng.