“Điều tôi muốn chính là như vậy. Đây là do bọn họ tự chuốc lấy, nếu bọn họ không làm như vậy thì tôi làm sao lại đề ra điều kiện như thế?”
Long Thiên Tiếu nghe thế thì chỉ mỉm cười. Cố Tuyết Cầm nghe những lời này liền cảm thấy có lý. Nếu không phải vì Long Thiên Tiếu thì lần này cô lại làm bàn đạp cho người khác.
Cô đã từng làm rất nhiều chuyện thiệt thòi cho bản thân. Trước đây cô không có cách nào, chỉ đành nhẫn nhịn, bỏ qua. Nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ cô đã có thể dựa dẫm vào Long Thiên Tiếu, cảm giác có người để dựa vào thật tốt.
“Buzz buzz buzz!”
Đúng lúc này thì điện thoại của Long Thiên Tiếu rung lên, anh liếc nhìn, là Lục Huyền Cơ gọi đến.
“Có việc gì?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cậu Long, có thể nhờ cậu đến đây một chuyến không? Chỗ tôi xảy ra chút chuyện rắc rối”, Lục Huyền Cơ có chút khó xử và nói.
“Cụ thể là rắc rối gì?”, Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Là thế này, tôi đến đón cháu gái tôi theo địa chỉ mà cậu gửi nhưng người ở đây không cho tôi đưa Thanh Dao đi”.
Lục Huyền Cơ sắp khóc đến nơi rồi, trên đời này sao lại có người biến thái đến thế. Hơn nữa, ông ta còn cảm thấy mình bị kẹt giữa Long Thiên Tiếu và Bách Lý Vô Cầu, thật khó chịu.
“Vì sao?”
“Anh ta nói muốn cậu đền bảng hiệu cho anh ta, nếu không thì sẽ không để ai đưa học trò của cậu đi”, Lục Huyền Cơ nói.
“Nhà họ Lục các người cũng không thiếu tiền mà, chút tiền đó mà cũng không có sao?”, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì có chút bất ngờ hỏi.
“Đây không phải là chuyện tiền bạc. Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì tôi cũng không đi tìm cậu Long. Bách Lý Vô Cầu nói rồi, cho dù tôi có tiền để đền cũng không được, vì tôi không có tư cách để đền, anh ta nói anh ta nhất định bắt cậu đền nếu không thì anh ta sẽ đầu độc chết cháu gái tôi”, Lục Huyền Cơ nước mắt lưng tròng nói.
“Biến thái đến thế sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì có chút cảm khái nói.
“Đúng thế, quá biến thái! Vì vậy, cậu Long, cậu xem chuyện này phải làm thế nào?”
Lục Huyền Cơ đồng tình và nói.
“Mẹ nó, lão già ở cửa kia, ông nói ai biến thái hả?”
Trong điện thoại, Long Thiên Tiếu có thể nghe thấy âm thanh làu bàu.
“Tôi xin lỗi, không phải tôi nói cậu biến thái đâu, ý tôi là bản thân tôi biến thái, tôi là người vô cùng biến thái”.
Lục Huyền Cơ có chút bất lực nói, dù sao ông cũng là người luyện võ nhưng lại không có cách nào đối phó với hai kẻ chuyên dùng độc một lớn, một nhỏ này. Ông còn chưa đến gần thì đã bị trúng độc rồi.
Không phải là người ta không cho ông ta cơ hội. Ông ta cũng đã thử mấy lần, muốn cưỡng ép đưa Thanh Dao đi nhưng đều thất bại, kết cục đều giống nhau, còn chưa đến gần thì đã bị trúng độc, thật quá biến thái. Trên đời này sao lại có chất độc thần kì như thế?
“Lão già, nói chuyện phải chú ý chút, biết chưa?”
Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng chửi rủa của Bách Lý Vô Cầu.
“Cậu Long, cậu còn ở đó không? Bây giờ phải làm sao?”, Lục Huyền Cơ lại hỏi.
“Ông đợi ở đó đi, bây giờ tôi qua đó”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói vậy. Anh biết rất rõ tính tình của Bách Lý Vô Cầu, nếu anh không qua thì chuyện này chắc chắn không được giải quyết ổn thỏa.
“Được được được, cảm ơn cậu Long”.
Lục Huyền Cơ vô cùng cảm kích nói, Long Thiên Tiếu nói xong liền tắt điện thoại.
“Có chuyện gì thế?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Lục Huyền Cơ gọi điện. Chúng ta phải đi qua chỗ Bách Lý Vô Cầu một chuyến”.
Long Thiên Tiếu đứng dậy, mặc áo khoác và nói.
“Đến chỗ Bách Lý Vô Cầu làm gì? Không phải đã nói là đi bệnh viện thăm hai bác hay sao?”, Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Đến chỗ Bách Lý Vô Cầu trước sau đó đi bệnh viện! Giúp nhà họ Lục trước, đón Lục Thanh Dao về”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu và nói.
“Cũng được, đưa Tiểu Tịch đi cùng để lát nữa cùng nhau đi thăm hai bác. Con bé đã không gặp ông bà một thời gian rồi, người già cũng nhớ cháu”, Cố Tuyết Cầm nói với giọng quan tâm.
“Ừ, để tôi gọi nó, nó còn đang đọc sách ở phòng bên cạnh”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì gật đầu và nói, rồi đi qua phòng bên cạnh.
Trước cửa một ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc tím trên sườn núi Vân Lan, Lục Huyền Cơ vừa gọi điện thoại xong liền đi vào trong nhà, vẻ mặt lo lắng, hai mày nhíu chặt, hy vọng Long Thiên Tiếu có thể thuyết phục được ông lớn này.
Ông lớn này đúng là một người quái gở, hình như là có hiềm khích rất lớn với Long Thiên Tiếu, nhất định phải sống chết một phen với Long Thiên Tiếu.
“Sao rồi lão già? Ông không phục hả? Có muốn thử nữa không? Cố tình đưa cô ấy đi?”
Nhìn thấy Lục Huyền Cơ từ bên ngoài đi vào, Bách Lý Vô Cầu chắp tay đằng sau lưng và nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Thôi thôi, cậu Bách Lý dùng độc rất giỏi, họ Lục tôi không bằng, không bằng mà!”
Lục Huyền Cơ sửng sốt một chút, sau đó nói, sau khi bị Bách Lý Vô Cầu giày vò bao nhiêu lần, ông cuối cùng cũng thông minh hơn rồi. Hôm nay ông ta cũng coi như thức thời rồi, không ngờ có người lại biết dùng độc giỏi đến như thế!
“Nói đùa thôi mà, sợ gì chứ?”
Bộ dạng Bách Lý Vô Cầu bình thản.
“Không đâu, không đâu, tôi chỉ là người bình thường, chất độc sẽ lấy mạng tôi mất, tôi sẽ chết”.
Lục Huyền Cơ vội vàng lắc đầu và nói. Nói thật, ông ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô nghĩa, chết không rõ ràng.
“Không dễ chết thế được, cùng lắm chỉ tàn phế thôi. Gần đây tôi nghiên cứu ra một trò mới, độc tính mạnh và còn chưa nghiên cứu được thuốc giải”.
Bách Lý Vô Vô Cầu thờ ơ nói, Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt, ông ta vô cùng hoảng hốt, mẹ nó, chất độc mà không có thuốc giải thì xong đời rồi!
“Cậu Bách Lý đừng đùa như thế, tôi còn chưa nói xong, cậu Long sắp đến rồi, hiểu lầm giữa hai người sắp được giải quyết rồi, không cần phải như vậy, thật đấy”.
Lục Huyền Cơ vô cùng lo lắng nói.
“Chậc chậc chậc, lời này của ông, ông định lấy Long Thiên Tiếu ra uy hiếp tôi? Lão già thối tha này, thật xấu xa!”
Vẻ mặt Bách Lý Vô Cầu thay đổi, anh ta tức giận nói.
“Cậu Bách Lý hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không có ý uy hiếp cậu”.
Lục Huyển Cơ hoảng hốt, mẹ nó, Long Thiên Tiếu đã là một tên vô cùng biến thái rồi, Bách Lý Vô Cầu này còn là một cao thủ dùng độc, ông ta có cảm giác bản thân sắp không trụ nổi rồi.
“Không, ông có ý đó”.
Bách Lý Vô Cầu quả quyết nói.
“Lão già thối tha, thầy nói có thì chắc chắn có, cho dù không có thì cũng phải có, hiểu không? Bây giờ ông trả lời lại lần nữa, rốt cuộc ông có lấy ông Long ra uy hiếp thầy không?”
Lúc này, Tiểu Nhị đang nằm trên ghế bành ngoài cửa lên tiếng, cậu ta nằm ở đó, bên cạnh có một đĩa nho, vừa nằm vừa ăn nho, bộ dáng nhàn nhã.
Lục Huyền Cơ nghe xong liền rơi vào tình huống khó xử, rốt cuộc nên trả lời thế nào, nên nói có hay không có?