“Ngày hôm qua, tính mạng cô ấy gặp nguy hiểm, tôi đã đưa cô ấy đến chỗ bạn tôi, bây giờ tình trạng chắc tốt lên rồi. Tôi gửi cho ông địa chỉ, ông đi thăm cô ấy đi!”, Long Thiên Tiếu nói.
“Vậy cậu Long đồng ý nhận cháu gái tôi làm học trò rồi?”
Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy thì có chút thấp thỏm nói, không ngờ rằng cháu gái của ông thật sự làm được rồi. Lục Huyền Cơ rơm rớm nước mắt.
“Làm học trò của tôi không phải là chuyện tốt đẹp gì, cô ấy phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể chết”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì nhếch miệng cười, nhàn nhạt nói.
“Dù sao thì cậu Long đã cho con bé mạng sống lần thứ hai. Đứa bé này cố chấp lắm, chấp niệm vô cùng sâu. Nếu cậu Long không đồng ý với nói thì e rằng sau này nó sống cũng chỉ như một cái xác không hồn”, Lục Huyền Cơ cảm động nói.
“Tôi gửi địa chỉ cho ông”.
Long Thiên Tiếu thờ ơ nói. Sau khi Lục Huyền Cơ nói một tiếng cảm ơn thì anh cúp điện thoại, trên tay là địa chỉ Bách Lý Vô Cầu gửi cho anh.
“Là người nhà của Lục Thanh Dao à?”, Cố Tuyết Cầm uống sữa và hỏi.
“Ừ”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh vẫn chưa nói, tối qua làm sao sắp xếp cho cô bé đó, anh đưa cô bé đi đâu rồi?”
Cố Tuyết Cầm ăn bánh bao và hỏi. Cô đã bỏ qua vấn đề quan trọng này.
“Lúc đó cô ấy đã ở vào trạng thái suy yếu, các chức năng trong cơ thể dường như đã kiệt quệ hoàn toàn, loại suy kiệt liên tục này có thể trực tiếp kết liễu tính mạng con người. Đưa cô ấy đến bệnh viện bình thường thì không được. Tôi đưa cô ấy đến chỗ của Bách Lý Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếu ăn bánh bao và đáp.
“Bách Lý Vô Cầu? Anh ta chắc ở một nơi rất xa nhỉ, tôi thấy anh không đi xe”.
Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ nói.
“Tôi đi bộ, nửa tiếng, anh ta sống ở sườn núi trong rừng trúc tím đằng sau lưng chúng ta”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Sau lưng, chỗ đó cũng khá xa, còn mưa nữa”.
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói, không trách được lúc Long Thiên Tiếu về, trên người toàn bùn đất, còn để chiếc áo mưa dính bùn ở ngoài cửa.
Lúc này, Long Tiểu Tịch từ trên lầu đi xuống, tóc cô bé có chút rối, trên người còn mặc đồ ngủ, đi đến trước bàn ăn và ngồi bên cạnh Long Thiên Tiếu.
“Muốn ăn gì?” Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bánh bao, sữa và ngô!”
Long Tiểu Tịch chỉ những thứ trên bàn và nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì lấy ngô, bóc vỏ, bẻ đôi, dùng đũa xiên qua và đưa cho Long Tiểu Tịch.
“Con cảm ơn bố!”, Long Tiểu Tich vô cùng ngoan ngoãn nói.
“Này, sữa của em”.
Cố Tuyết Cầm đẩy một ly sữa cho Long Tiểu Tịch và nói.
“Cảm ơn chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch vẫn ngoan ngoãn nói.
Lúc này, Vương Mỹ và Cố Vân Sơn đi tới, Long Tiểu Tịch nhìn thấy bọn họ thì có chút sợ sệt.
“Ông ạ”, Long Tiểu Tịch gọi.
“Ừ, Tiểu Tịch cũng dậy sớm thế”.
Cố Vân Sơn cười haha, vẻ mặt hòa nhã nói. Chỉ là loại tương tác này dưới ánh mắt cảnh cáo của Vương Mỹ đã biến mất không dấu vết.
Không khí đang hòa thuận vui vẻ bỗng biến thành quái dị vì sự xuất hiện của Vương Mỹ. Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm vùi đầu ăn, Long Thiên Tiếu đưa thêm bánh bao cho Long Tiểu Tịch.
“Khi nào thì các người rời khỏi cái nhà này?”
Vương Mỹ nhịn không nổi, lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay”.
Long Thiên Tiếu nói một cách dứt khoát. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì nhìn Long Thiên Tiếu với ánh mắt đầy thắc mắc. Tuy rằng bọn họ đã mua biệt thự trên núi nhưng mà bây giờ cứ thế vào ở luôn à?
“Haha, thế là thật sự đã mua biệt thự trên núi rồi sao?”
Vương Mỹ cười haha, chế giễu nói. Bà ta thà tin rằng người ăn xin bên đường có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi cũng không tin một người vô dụng như Long Thiên Tiếu có thể mua được.
“Nếu không thì bà nghĩ sao?”
Long Thiên Tiếu dang hai tay ra và nói.
“Người như cậu mà cũng có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi thì Vương Mỹ tôi xách giày cho cậu”.
Vương Mỹ nói một cách chua ngoa.
“Được thôi, tôi có nhiều giày lắm, bà muốn xách đôi nào?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì thờ ơ nói.
“Cậu cứ mơ đi”, Vương Mỹ chế giễu nói.
“Cố Tuyết Cầm, con nghĩ kĩ chưa? Nếu con muốn ở lại thì hôm nay phải đi gặp bà nội con, đấu tranh giành lấy cơ hội quay về gia tộc cho nhà của chúng ta”.
Vương Mỹ nhìn Cố Tuyết Cầm và nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ lắc đầu và thở dài.
“Con không đi gặp bà ta đâu, nhiều năm rồi, bà ta chưa bao giờ đối xử công bằng với con, con coi bà ta là bà nội nhưng bà ta có bao giờ coi con là cháu gái đâu. Hơn nữa, chuyện lần này là bà ta gieo gió thì gặt bão, bà ta làm cho tất cả những nỗ lực của con trở thành bàn đạp cho người khác. Cách làm của bà ta không công bằng, bà ta nợ con một lời xin lỗi, hoặc là bà ta đến tận nơi cầu xin con hoặc là tự mình xử lý”.
Cố Tuyết Cầm lạnh lùng nói. Trước đây cô nhún nhường vì không có tiền, bây giờ cô không cần phải nhún nhường bất cứ cái gì nữa, cô phải đấu tranh với kiểu bắt nạt người thế này.
“Cố Tuyết Cầm, con điên rồi, bà cụ Cố là người như thế nào, bà ta sao có thể đến nơi này? Lời của Long Thiên Tiếu mà con cũng tin, mẹ thấy con thật sự điên rồi”.
Vương Mỹ chế giễu không thương tiếc, bà cụ Cố vẫn luôn sống ở biệt thự trên sườn núi, chưa bao giờ nghe nói bà ta đi đến nhà con cháu. Xem ra bệnh điên cũng có thể bị lây, Long Thiên Tiếu bị điên và con gái của bà ta cũng bị lây rồi.
Tên phế vật này quả thực vô dụng, ở trong nhà này là một tai họa, Vương Mỹ hận đến cực độ.
“Điên hay không điên con không biết. Con chỉ muốn đòi lại công bằng cho con, chỉ đơn giản vậy thôi. Bà ta tưởng mình là người đứng đầu nhà họ Cố nên muốn làm gì thì làm, tự cho mình là cao quý hay sao? Bà ta tưởng rằng là người đứng đầu nhà họ Cố thì gây chuyện rồi không cần chịu trách nhiệm hay sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”
Cố Tuyết Cầm nói với vẻ mặt tràn đầy chế giễu. Những năm qua, cô đã phải nhẫn nhịn quá nhiều rồi.
“Haha, Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu, nếu như bà cụ Cố đích thân đến đây mời các người, Vương Mỹ tôi sẽ xách giày cho các người”.
Vương Mỹ hừ lạnh, tức giận mà không có chỗ chút. Hai người này điên thật rồi, nếu không điên thì cũng không nói ra những lời điên rồ như vậy.
“Hình như bà rất thích xách giày cho người khác, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm bà thất vọng đâu, bao nhiêu giày cũng có cho bà xách”.
Long Thiên Tiếu uống một ngụm sữa tươi và thờ ơ nói.
Lúc này, Vương Mỹ đang định mở miệng đáp trả thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô ầm ầm, không phải âm thanh của một chiếc xe mà là của nhiều chiếc xe.
Cùng với tiếng gầm của những chiếc xe, còn có tiếng người xuống xe, tiếng nói chuyện ồn ào, nghe thấy những tiếng ồn này, sắc mặt của Vương Mỹ bỗng thay đổi.