“Em chào thầy ạ”.
Tiểu Nhị bước vào cửa, vô cùng cung kính, nhẹ cúi đầu chào hỏi Bách Lý Vô Cầu đang ngồi trước bàn trà.
“Thưa thầy, có chuyện gì vậy ạ. Sao em lại ngửi thấy mùi hương trên người ông Long vậy?”
Tiểu Nhị khịt khịt mũi, nhìn xung quanh có chút lộn xộn, sau đó chỉ một phần nào đó nói.
“Mùi gì?”
Trong lòng Bách Lý Vô Cầu đang bốc hỏa, tùy ý hỏi lại.
“Mùi nam tính”.
Tiểu Nhị đáp lại.
“Mùi nam tính cái rắm gì, anh ta chính là tên lưu manh, thổ phỉ, ác bá, cặn bã của xã hội”.
Nghe thấy lời này, Bách Lý Vô Cầu liền tức giận không nguôi, những chuyện như vậy cũng có thể làm ra được, Long Thiên Tiếu anh ta cũng được xem là đàn ông sao?
Tiểu Nhị sửng sốt một chút sau đó lại hỏi: “Nói như vậy, ông Long thật sự đã tới đây ạ? Chuyến này lại là ai đây?”
Khi nhìn thấy Lục Thanh Dao đang hôn mê trên giường, Tiểu Nhị lại thêm phần sửng sốt, Bách Lý Vô Cầu nghe vậy, anh ta cũng không nói gì thêm.
Anh ta nhìn thoáng qua Lục Thanh Dao trên giường ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lại nhìn chằm chằm Tiểu Nhị, Tiểu Nhị có chút chết lặng, bị nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà.
Giờ đã là đêm khuya, hai người con trai ở cùng một phòng, cô nam quả nam, một trong hai người còn lộ ra ánh mắt phát sáng, Tiểu Nhị cảm giác có chút chột dạ.
“Nhị Hằng Tử, tôi kiếm cho em một cô vợ, em thấy thế nào?”
Bách Lý Vô Cầu đột nhiên cười như không cười nói.
“Một cô vợ sao, đi đâu tìm? Thầy nói đến ai?”
Tiểu Nhị sửng sốt một chút rồi hỏi.
“Chính là cô bé đó, tôi thấy bộ dạng cô bé cũng không tệ lắm, hiện giờ con gái đều thích trang điểm, con gái mà trang điểm đến quỷ thần cũng khó phân biệt. Em xem cô bé đó trên mặt không hề trang điểm, mặc dù bị nước mưa xối vào vẫn trắng như vậy, bộ dạng này khi lớn lên nhất định sẽ thành đại mỹ nữ”.
Bách Lý Vô Cầu như cười như không nói.
“Không được, không được đâu, cô bé vẫn còn nhỏ, cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi thôi”.
Tiểu Nhị nhìn thoáng qua, liên tục lắc đầu nói. Căn cứ vào pháp luật của Đại Hạ, dây dưa với người chưa đủ tuổi vị thành niên, nhẹ thì ngồi tù ba năm, cao nhất là tử hình.
“Cô bé đó mười bốn mười lăm tuổi, em mười bảy mười tám tuổi không phải vừa đẹp hay sao? Lấy đàn ông hơn ba tuổi khác nào ôm ba viên gạch vàng!”
Bách lý Vô Cầu lại nói, nói xong đứng lên chạm vào mạch đập của Lục Thanh Dao, thăm dò hô hấp của Lục Thanh Dao, trong lòng mới an tâm một chút, vẫn may vẫn còn đập.
“Cô bé đó mười bốn mười lăm tuổi, thầy ba mươi tuổi, lấy người hơn mười lăm tuổi thầy còn ôm được năm viên gạch vàng nữa đấy, sao thầy không gọi cô ấy là vợ mình chứ?”
Vẻ mặt Tiểu Nhị tiu nghỉu uất ức nói. Bách Lý Vô Cầu nghe vậy cầm dép của mình ném về phía Tiểu Nhị, lại nhặt thêm một chiếc lê nữa lao về phía đó, dép lê giống như mưa dội vào đầu Tiểu Nhị.
“Tức chết, tức chết tôi rồi, em khiến tôi tức chết mất thôi, ngay cả em cũng chọc tức tôi. Theo pháp luật của Đại Hạ qua lại với người chưa thành niên nhẹ ba năm tù nặng thì tử hình, em vậy mà lại muốn hại chết tôi, cái thứ vô tâm xấu xa này”.
Tiểu Nhị cũng nghẹn uất muốn chết, cũng may dép này mềm nếu không đã đánh cho đầu cậu ta thành đầu heo rồi. Thầy chắc chắn bị ông Long chọc giận cái gì đó bằng không sẽ không phát hỏa như vậy!
Nhưng mà, Bách Lý Vô Cầu bị ông Long chọc tức thì có liên quan gì đến mình chứ, cậu ta đúng là khổ quá mà, trong lòng Tiểu Nhị khẽ thở dài một hơi.
Xong một trận, Bách Lý Vô Cầu cuối cùng cũng nghe theo.
“Nhưng mà, Nhị Cẩu Tử cũng từng nói với em, chỉ cần nhà gái xinh đẹp thì ba năm ngồi tù hay tử hình cũng đáng”.
Tiểu Nhị xoa xoa đầu, có chút ủy khuất nói.
“Em còn nói còn nói còn nói, tôi bảo em nói à, em còn dám tranh luận, Nhị Hằng Tử tôi phải đánh chết em”.
Bách Lý Vô Cầu nghe vậy lại nổi giận đùng đùng, trong tay cầm dép lê nhanh chóng ném trúng đầu Tiểu Nhị.
Đánh đến khi không đánh nổi nữa, Bách Lý Vô Cầu mới dừng lại, thở hổn hển, người bị đánh không sao, ngược lại người đánh lại thừa sống thiếu chết.
“Đi lấy chậu nước nóng, rồi đun thêm một thùng nước nóng nữa. Sau đó xuống chân núi tìm bà Vương đến đây”.
Sau khi ngừng một lát, Bách Lý Vô Cầu lại nói.
“Cái này để làm gì ạ?”
Tiểu Nhị hỏi.
“Cứu người chứ còn làm gì nữa?”
Bách Lý Vô Cầu chưa hết giận nói.
“Á, em biết rồi. Nhưng trời tối như vậy, em sợ ma, cũng sợ chó trong nhà bà Vương nữa”.
Tiểu Nhị lại nói, sau đó có chút khó xử. Bọn họ đến thành phố Lâm Giang, sống ở chỗ này. Khu nhà nhỏ này trước là do bà Vương dưới chân núi làm chủ, từng cho khách du lịch thuê, nhưng bây giờ thì thuộc về sở hữu của Bách Lý Vô Cầu.
“Vậy em không sợ tôi hả?”
Bách Lý Vô Cầu cũng phải cạn lời, mở miệng nói.
“Sợ ạ!”
Tiểu Nhị cơ hồ đáp lại theo bản năng.
“Sợ thì còn không mau đi nhanh đi, có tin tôi chút nữa hạ độc chết em không?”
Bách Lý Vô Cầu đạp một cước vào người Tiểu Nhị, sau đó nói.
“Đi đi đi, em lập tức đi ngay đây, thầy đợi một lát, chờ em đun nước xong sẽ lập tức đưa bà Vương đến phòng của thầy”.
Tiểu Nhị vội vàng nói, nói xong vội trốn khỏi phòng của Bách Lý Vô Cầu, Bách Lý Vô Cầu đang phát hỏa, nơi này không nên ở lại lâu.
“Còn đợi hả? Bảo em đưa bà Vương đến phòng tôi ngay!”
Bách Lý Vô Cầu nghe vậy lại ném một chiếc dép lê về phía Tiểu Nhị, vừa vặn trực tiếp nện trúng lưng cậu ta.
“Ai ya!”
Tiểu Nhi lại hét thảm một tiếng, tiếp theo là thanh âm hỗn loạn, nghe như tiếng bước chân chuếch choáng ngã khụy xuống mặt đất.
Sau khi Tiểu Nhị rời khỏi, Bách Lý Vô Cầu lại nhìn nhìn Lục Thanh Dao, khẽ cau mày.
“Cơ thể bị suy kiệt nghiêm trọng như vậy, nếu còn trì hoãn thêm một hai tiếng nữa chỉ sợ đến thần tiên cũng không có cách cứu chữa. Đầu gối thành ra như vậy, còn có vết thương bên trong, Long Thiên Tiếu tên khốn kiếp đó rốt cuộc đã làm gì cô bé vậy?”
Bách Lý Vô Cầu tự thì thào nói nói, vừa nói vừa lắc đầu. Vết thương của Lục Thanh Dao cũng không xem là quá nghiêm trọng, nhưng tình trạng cơ thể suy kiệt quá độ, nếu Lục Thanh Dao có chết thì nguyên nhân không phải do vết thương bên trong mà do các chức năng trong cơ thể cô bé đã bị suy kiệt hoàn toàn.
Sau khi về đến nhà, Long Thiên Tiếu bước thật nhẹ, rón ra rón rén đi vào nhà, hiện giờ đã sắp bốn giờ sáng nếu đánh thức Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch thì không hay lắm.
Tiến vào nhà, anh trực tiếp đi vào nhà tắm, mới nhớ ra quần áo của mình đều ở trong phòng, nhưng hiện giờ vào phòng lấy quần áo chắc chắn sẽ đánh thức Long Tiểu Tịch, trong lòng anh có đôi chút do dự.
Từ phòng tắm đi ra, trước tiên anh cởi áo mưa ra, sau đó lại cởi áo sơ mi đã ướt đẫm nước mưa xuống.
“Của anh”.
Trong bóng tối, truyền đến một giọng nói, lập tức, một bàn tay như ngọc duỗi ra, trong tay cầm theo một bộ quần áo.
Long Thiên Tiếu nhìn bộ quần áo, sửng sốt một chút cơ hồ trả lời theo bản năng nói: “Cảm ơn”.
Anh không ngẩng đầu nhìn xem là ai, bởi vì anh nghe giọng liền biết người đưa quần áo cho mình là ai rồi, nhiều năm chung sống như vậy anh không có khả năng không nhận ra được giọng nói này.