“Con bé quỳ ở đó không ăn không uống, vòng tuần hoàn của cơ thể vốn nhỏ. Hơn nữa, trong võ lâm nhà học Lục, không thể không có một số phương pháp khống chế tuần hoàn của cơ thể”.
Long Thiên Tiếu cũng nhìn ra được sự nghi ngờ của Cố Tuyết Cầm, anh bèn giải thích. Anh không muốn giải thích quá rõ, bởi vì một số thứ nằm ngoài phạm vi hiểu biết của người thường, cho dù anh giải thích, Cố Tuyết Cầm cũng không nhất định có thể hiểu được.
“Cũng chính là nói, con bé có thể khống chế được việc mình đi vệ sinh hay không?”
Cố Tuyết Cầm nghe xong, cảm thấy có chút hoang đường, nói quỳ xuống, cơ thể tiêu hao ít, tuần hoàn chậm, có thể hiểu được. Nhưng nói là có thể kiểm soát được chuyện đi vệ sinh, điều này cũng khiến người ta khó mà tin được rồi đấy?
“Có thể hiểu theo cách đó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói.
“Haizz”.
Cố Tuyết Cầm không truy hỏi nữa, cô chỉ lắc lắc đầu nói, mặc dù cô và đứa trẻ này không thân cũng chẳng quen, nhưng cô vẫn lo lắng, dù sao cũng là người bằng xương bằng thịt, thấy người khác chịu khổ, trong lòng cô cũng không thoải mái.
“Đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa”.
Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, nói với Cố Tuyết Cầm. Nghe thấy vậy, cô chỉ có thể đi theo anh xuống dưới. Khi đi ngang qua Lục Thanh Dao, Long Thiên Tiếu cũng không thèm nhìn cô bé lấy một cái, mà đi thẳng về phía chỗ đậu xe.
Cố Tuyết Cầm nắm lấy bàn tay nhỏ của Long Tiểu Tịch, cô lại không ngừng quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Dao, trông bộ dạng có chút không nỡ.
“Con bé chống được đến tối nay là cùng”.
Long Thiên Tiếu lái xe, thản nhiên nói.
“Hôm qua anh cũng nói như vậy”.
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, có chút không nói nên lời. Long Thiên Tiếu tiếp tục lái xe, cũng không nói chuyện nữa. Thời tiết mùa thu ở thành phố Lâm Giang khá mát mẻ, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy se lạnh.
Đến trưa còn có mưa lất phất, thời tiết như vậy, không giống mùa thu một chút nào cả.
Long Thiên Tiếu ở lại tập đoàn Long Đằng cả một ngày, ngoài việc bị Tần Tiểu Manh quấn lấy đòi dạy võ công ra, anh không có chuyện gì khác để làm.
Cuối cùng, anh không thể thoát khỏi vòng vây của Tần Tiểu Manh, anh đành phải chiều theo ý muốn của cô ấy, dạy cô học Thái Cực Quyền.
Tần Tiểu Manh cực kỳ bài xích chuyện học Thái Cực Quyền, theo hiểu biết của cô, bộ môn này chỉ dành cho các cụ già tập luyện trên phố, nói đây là võ công để tăng cường sức dẻo dai v.v, nhưng cô còn trẻ như vậy, căn bản không cần dẻo dai, ok?
Nhưng biết phải làm sao, Long Thiên Tiếu chỉ bằng lòng dạy Thái Cực Quyền mà thôi, cô chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Cơn mưa lất phất kéo dài từ trưa đến chiều, đến giờ tan làm mới ngớt một chút. Tranh thủ lúc này, Long Thiên Tiếu đi đón Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, về đến nhà rồi đỗ xe, lúc vào nhà anh thấy Lục Thanh Dao vẫn quỳ ở đó.
Thấy cảnh tượng này, Cố Tuyết Cầm lại trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, người đàn ông này lại đoán sai rồi, đứa trẻ này rốt cuộc bướng bỉnh đến mức nào? Cố Tuyết Cầm không còn lời nào để nói nữa.
Long Thiên Tiếu cũng dừng lại, khẽ cau mày nhìn bóng lưng của Lục Thanh Dao, mày càng nhíu chặt hơn.
“Bà đánh sao?”
Sắc mặt Long Thiên Tiếu vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Vương Mỹ đang cắt tỉa cây cảnh ở cửa, nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy phần lưng của Lục Thanh Dao, cô mới hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ thấy quần áo phía sau lưng Lục Thanh Dao bị xé rách, trên lưng còn có vết máu, trông hơi gớm ghiếc, bởi vì ở mặt sau và vì vấn đề góc độ nên lúc đầu cô không để ý đến.
Lúc này, trên lưng Lục Thanh Dao dính đầy vết máu, quần áo trên người đều ướt sũng vì nước mưa, nhưng cô bé vẫn quỳ thẳng ở đó.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, có phải là bà đánh không?”
Long Thiên Tiếu nhìn Vương Mỹ, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, anh hỏi.
“Tôi đánh đấy thì đã sao? Nó quỳ ở trước cổng nhà tôi cả một ngày trời, tôi đánh nó đấy, đuổi cũng không đi, có còn lòng tự trọng không vậy, thật xui xẻo!”
Vương Mỹ bị Long Thiên Tiếu nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, ánh mắt của kẻ vô dụng này, không biết tại sao luôn mang đến cho bà ta một loại cảm giác vô cùng bất an, giống như bị một con rắn độc nhìn trúng vậy.
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng bà ta lại có chút chột dạ, tên phế vật này mà phát điên lên, không nói trước được điều gì cả.
“Mẹ, khi không mẹ đánh con bé làm gì? Con bé cũng không cản đường mẹ!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, có chút không nói nên lời, ra tay nặng đến cỡ nào mới có thể làm rách quần áo của cô bé, Cố Tuyết Cầm nghĩ thôi cũng đã thấy đau.
“Con quản được mẹ sao, đây là nhà của mẹ, ai cho nó quỳ ở đó?”
Vương Mỹ vô cùng kiêu ngạo nói, nhưng bà ta không dám nhìn vào ánh mắt của Long Thiên Tiếu.
“Nếu có lần sau, tôi sẽ giúp con bé trả lại bà gấp bội. Bà phải biết rằng tôi là người nói được làm được”.
Long Thiên Tiếu nhìn Vương Mỹ, nói bằng giọng điệu lạnh như băng, anh nói như vậy, Vương Mỹ lại không dám phản bác, trong lòng bà ta biết rõ, đối đầu với kẻ vô dụng cứng đầu kia không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Long Thiên Tiếu nói xong, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Tiểu Tịch, sau đó đi thẳng vào nhà.
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Vương Mỹ, lắc đầu rồi cũng đi vào nhà, hiển nhiên là cô cũng không đồng ý với hành động của Vương Mỹ, vả lại cô còn đồng cảm với Lục Thanh Dao.
Thời tiết mùa thu năm nay thật kỳ lạ, mới ngớt mưa chưa được bao lâu, đến khi nhà bọn họ ăn cơm xong, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng sấm rền, gió lạnh thổi ào ào, thổi vào người liền cảm thấy tê tái.
Không bao lâu sau, bên ngoài bắt đầu mưa lớn, Lục Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn trời, để mặc cho những giọt nước mưa lạnh giá rơi trên mặt, trong gió lạnh, thân thể cô bé khẽ run run, trông vô cùng nhỏ bé và bất lực.
Càng ngày càng có nhiều hạt mưa rơi trên mặt cô, nước mưa tuôn rơi xối xả.
Cách cửa nhà Long Thiên Tiếu không xa, dưới ngọn đèn đường, có hai người đang đứng ở đó, một ông cụ già mặc quần áo luyện công, người còn lại trông có vẻ là quản gia đang cầm ô che cho ông cụ.
Dưới cơn mưa to như thế mà lại có người ở bên ngoài, trông thật kỳ quái, người trông có vẻ là quản gia đang cầm ô, nhưng dưới cơn mưa lớn, chiếc ô hiển nhiên có chút yếu ớt.
“Ông chủ, để tôi đưa cô chủ về nhé, việc gì phải làm như vậy, thật đúng là”.
Nhìn thấy cơ thể yếu ớt run rẩy trong màn mưa trắng xóa, vị quản gia già đau lòng nói với Lục Huyền Cơ.
“Cần thiết”.
Lục Huyền Cơ thấy cảnh này, chỉ có thể nhàn nhạt nói.
“Ông chủ, cô ấy là cháu gái của ông đó, đứa cháu gái duy nhất của ông, lẽ nào ông không xót sao? Tôi là người chứng kiến cô chủ lớn lên, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa!”
Quản gia nói bằng giọng điệu chân thành tình cảm, với tư cách là cô chủ nhà học Lục, hơn nữa còn là cô chủ duy nhất, Lục Thanh Dao từ nhỏ đã được cưng chiều vô điều kiện, ngay đến cả chú hai cũng coi cô bé như là con gái ruột của mình.
Cô chủ cành vàng lá ngọc này, ở nhà họ Lục là sự tồn tại có một không hai, chưa bao giờ phải chịu nỗi tủi nhục lớn như vậy.