“Vậy được, làm phiền anh Long rồi, về bài hát này, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn. Đến lúc đó, bài hát này có lẽ sẽ được phát ra cho tất cả mọi người cùng nghe, nhưng tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về anh Long cho bất kì ai, hơn nữa, tôi cũng sẽ không phát hành bản gốc”.
Cuối cùng, Đông Phương Tuyết lại gửi đến một đoạn tin nhắn khác.
“Ok”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một cách đơn giản.
“Một lần nữa cảm ơn anh Long”.
Đông Phương Tuyết trả lời, sau khi nhận được tin nhắn, Long Thiên Tiếu chỉ trả lời lại bằng một icon mặt cười, sau đó anh liền tắt máy, đắp chăn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Một đêm trôi qua nhanh chóng,
Sáng sớm hôm sau, Long Thiên Tiếu mở cửa sổ ra, thứ đầu tiên anh thấy là Lục Thanh Dao vẫn đang quỳ trên sàn bê tông trước cửa.
Nhưng anh cũng không để ý tới Lục Thanh Dao, cô gái này đã quỳ ở đây một ngày một đêm, coi như là có chút nghị lực, nhưng đây cũng không thể là lý do để anh nhận cô bé làm đồ đệ.
Sau khi liếc nhìn mấy lần, Long Thiên Tiếu liền xuống nhà rồi đi vào phòng bếp.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm đang bận rộn trong đó. Trên vỉ hấp khói bay nghi ngút, hiển nhiên, Cố Tuyết Cầm đang hấp bánh bao.
“Đứa trẻ kia vẫn ở đó”.
Thấy Long Thiên Tiếu đi vào, Cố Tuyết Cầm liền nói.
“Tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, con bé sẽ xảy ra chuyện mất. Đây rốt cuộc là một đứa trẻ bướng bỉnh đến cỡ nào, quỳ một ngày một đêm rồi, nếu mà quỳ lâu như vậy, tôi đã sớm không chịu nổi rồi”.
Cố Tuyết Cầm bùi ngùi nói, đồng thời cô cũng có chút lo lắng, quỳ là một chuyện, điều kinh khủng hơn là đứa trẻ này quỳ mà không ăn không uống, cho dù không mệt thì sớm muộn gì cũng bị ngất xỉu vì đói.
Cô không hiểu nổi, đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy? Trên đời này người có thân thủ tốt không phải chỉ có mình Long Thiên Tiếu. Nhà họ Lục đó cũng không phải là thiếu tiền, bỏ tiền ra mời ai mà chẳng được?
“Tôi cũng không có cách nào khác, con bé thích quỳ thì cứ quỳ đi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống của người bình thường, tôi không muốn có đồ đệ gì gì đó”.
Long Thiên Tiếu nhún nhún vai, có phần bất lực, Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền thở dài rồi cởi bỏ tạp dề ra.
“Đang đun cháo, anh trông nhé, khi nào gần chín bỏ thịt vào, tôi ra ngoài tập thể dục”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.
“Được, cô đi đi, tôi trông cho”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, gần đây, Cố Tuyết Cầm có vẻ rất muốn làm đồ ăn sáng, cũng dậy khá sớm, cô càng ngày càng giống như là một bà nội trợ gia đình. Chỉ là, lẽ nào cô vẫn không hiểu, có một người đàn ông ưu tú như vậy ở đây, căn bản không cần cô làm một bà nội trợ sao?
Hiện tại, Đế quốc Đại Hạ đang thịnh hành nếp sống này, đàn ông không biết nấu ăn sẽ không tìm được bạn gái. Xét theo góc độ đó, Long Thiên Tiếu anh có thể coi như là được ông trời ưu ái, ai kêu anh từ nhỏ đã có tay nghề nấu ăn tốt như vậy chứ.
Nếu cho anh trẻ lại khoảng tám đến mười tuổi, quỷ mới biết có bao nhiêu cô gái trẻ ngã xuống dưới thân anh.
“Cái đó, cô gái, em còn muốn quỳ ở đây bao lâu nữa?”
Cố Tuyết Cầm ra đến cửa, cô thấy Lục Thanh Dao ở đó, nhịn không được bước tới.
Quỳ ở đây cả đêm, sắc mặt Lục Thanh Sao càng thêm tái nhợt, vết máu trên khóe miệng vẫn còn vương lại, trên mặt không còn chút huyết sắc, trông vô cùng yếu ớt.
“Em cũng không biết nữa”.
Lục Thanh Dao lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tuyết Cầm, nhàn nhạt nói.
“Về đi! Anh ấy có gì tốt chứ, em muốn tìm thầy giáo, tùy ý chọn một người cũng mạnh hơn anh ấy”.
Cố Tuyết Cầm không còn cách nào khác, chỉ có thể nói. Rốt cuộc Long Thiên Tiếu mạnh đến mức nào? Cô cũng không biết. Giờ phút này, cô chỉ muốn cô gái cứng đầu trước mắt nhanh chóng rời đi.
Nhìn khuôn mặt của cô gái vốn đã rất bất thường, cứ quỳ như vậy, cho dù là mình đồng da sắt, đầu gối cũng sẽ không chịu nổi.
“Sẽ không”.
Lục Thanh Dao nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn Cố Tuyết Cầm, bướng bỉnh nói.
“Cái gì sẽ không?”
Cố Tuyết Cầm ngạc nhiên, hỏi.
“Sẽ không có ai mạnh hơn chú ấy, em chưa từng thấy ai hơn chú ấy cả. Em không có bất kì sức chống cự nào khi ở trong tay chú ấy. Chú ấy là người mạnh nhất mà em từng thấy. Chị chưa từng đấu với chú ấy, chị không hiểu được đâu. Cho nên, em sẽ không rời đi”.
Lục Thanh Dao cắn môi, vô cùng kiên quyết nói. Nghe được những lời này, Cố Tuyết Cầm được một phen không nói nên lời.
Một cô gái nhỏ đang yên đang lành sao lại muốn mạnh mẽ như vậy, cô cảm thấy khó hiểu.
Thở dài một hơi, Cố Tuyết Cầm bèn rời đi.
Thấy Cố Tuyết Cầm rời đi, trong mắt Lục Thanh Dao lộ ra vẻ quật cường, cắn chặt đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt.
Ban đầu, đầu gối cô bé đau nhức, sau đó là đau buốt, đau buốt đến cực điểm, hiện tại đã đau đến mất cảm giác, có thể thấy phần đầu gối trên chiếc quần của cô bé đã sờn rách, đầu gối lộ ra ngoài tiếp xúc với mặt đất, nơi đó đã rỉ máu khiến cho toàn bộ phần đất xung quanh nhuộm màu đỏ tươi.
Khoảng 30 phút sau, Cố Tuyết Cầm đi thể dục về vẫn thấy Lục Thanh Dao quỳ bất động ở đó. Cô muốn bước tới nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, cho nên cô dứt khoát không đi tới.
“Sáng sớm ngày ra, có người quỳ ở đó, có thấy xui xẻo không vậy?”
Vương Mỹ ra khỏi phòng, bà ta cũng thấy Lục Thanh Dao đang quỳ ở bên ngoài, chán ghét nói, sau đó bà ta ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng.
“Không phải anh nói là con bé sẽ không kiên trì được đến buổi sáng sao?”
Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói.
“Có lẽ con bé nghỉ ngơi giữa chừng, tôi cũng không có trông chừng con bé cả đêm”.
Long Thiên Tiếu cắn một miếng bánh bao, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói.
Ăn sáng xong, Cố Tuyết Cầm đi lên lầu, bây giờ còn quá sớm để đưa Long Tiểu Tịch đi học. Bước vào phòng, cô liền mở máy tính ra, kết nối với camera giám sát ở nhà, xem lại camera ghi lại sự việc xảy ra trong 24 giờ vừa qua.
Vị trí mà Lục Thanh Dao quỳ, trùng hợp có thể nhìn thấy từ camera, cô mở video ra, kéo thanh tiến trình và xem kỹ một lúc.
Cô xem đến cảnh buổi tối, nhìn khá rõ, chỉ thấy Lục Thanh Dao một mực quỳ ở đó, thậm chí còn không nhúc nhích, không cả đi vệ sinh, trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao thế, sắp đến giờ đi rồi”.
Long Thiên Tiếu bước tới, hô lên.
“Anh qua xem đi”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.
“Đây là cái gì?”
“Camera giám sát tại nhà. Trên đoạn video cho thấy, từ hôm qua đến giờ, đứa trẻ này vẫn chưa hề bỏ đi. Con bé quỳ suốt ở đó, thậm chí còn không đi vệ sinh. Nếu thật sự là như vậy, tôi sợ con bé sẽ xảy ra chuyện mất. Đến lúc đó, nó mà xảy ra chuyện ở nhà chúng ta, chỉ sợ rằng không hay cho lắm?”
Cố Tuyết Cầm lo lắng nói, thấy một cô gái tuổi còn nhỏ quỳ ở đây lâu như vậy, cô thực sự có chút không đành lòng. Hơn nữa, xem video, đứa trẻ này chưa từng rời đi, lẽ nào cô bé không cần đi vệ sinh sao? Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu.