“Đám quân Đông Khấu chết tiệt đó, đời đời kiếp kiếp thèm muốn đất đai của Đại Hạ chúng ta. Chồng tôi, con tôi đều chết trong tay quân Đông Khấu. Nếu không phải vì con bé Tiểu Đường này thì tôi cũng không muốn sống tiếp nữa. Con tôi, chồng tôi không còn nữa rồi, tôi còn sống để làm gì chứ?”
Bà lão lắc đầu và nói, sự việc đã trôi qua nhiều năm nhưng bây giờ nhắc đến vẫn nhớ như in trong lòng.
“Bây giờ tôi cũng chẳng mong cầu gì, chỉ mong Tiểu Đường có thể lớn lên khỏe mạnh giống như một đứa trẻ bình thường. Có lúc tôi thật sự lo lắng không biết khi nào mình sẽ từ giã cõi đời này, để lại Tiểu Đường còn nhỏ tuổi như thế, nó phải sống như thế nào đây? Vì vậy, bây giờ tôi nghĩ, nếu như bố mẹ của con bé còn sống thì cũng không cần nương tựa vào bà già này”, bà lão lại nói.
“Bà ơi, không lẽ lúc những người đó giao đứa bé cho bà thì không đưa thứ gì để chứng minh thân phận của đứa bé sao?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Chẳng có cái gì, chỉ có một tấm vải trắng có viết chữ, tôi từng nhờ người xem hộ, hỏi bọn họ trên đó viết gì. Bọn họ nói, trên tấm vải không nói Tiểu Đường là ai, cũng không có tin tức của bố mẹ Tiểu Đường”, bà Lão lắc đầu, có chút bất lực nói.
“Thế tấm vải trắng viết chữ đó có còn không ạ?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Còn. Đồ vật quan trọng như vậy, tôi luôn mang theo bên mình, đây là bằng chứng cuối cùng để chứng minh thân phận của đứa bé”.
“Có thể cho cháu xem được không?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Đương nhiên là được rồi. Nếu hai người có thể tìm được bố mẹ ruột của con bé từ các chữ trên tấm vải trắng thì kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người”.
Bà lão nghe thấy vậy liền vội vàng lôi từ trong túi ra tấm vải trắng được gói kĩ càng.
Cố Tuyết Cầm mở tấm vải trắng ra xem, bên trên viết đầy chữ, dễ thấy nhất là một vết máu, nhìn hình dáng giống như một dấu tay máu. Cố Tuyết Cầm vừa xem đã có thể khẳng định đây là một bức thư viết bằng máu.
Nhưng cô không vội nói nội dung trên tấm vải trắng.
“Bà ơi, cái này có thể đưa cho cháu giữ được không? Có lẽ chúng cháu sẽ có cách giúp bà tìm được bố mẹ ruột của đứa bé!”
Cố Tuyết Cầm thử nói.
“Hai người là người tốt, tôi tin hai người. Tấm vải này cũng không phải là thứ đáng tiền. Nếu hai người có thể dựa vào những dòng chữ này mà tìm được bố mẹ ruột của đứa bé thì tôi còn mong gì hơn. Đứa bé này, từ bé đã phải chịu khổ, từ bé đã bị người ta bắt nạt. Hai người là người tốt, không vì con bé trông lem luốc mà ghét bỏ. Con bé tuy rằng không thể nói chuyện nhưng nó là đứa hiểu chuyện, là một đứa bé ngoan”, bà lão cảm động nói.
“Vậy được, đồ vật này cháu sẽ cất đi, khi nào có tin tức gì thì cháu sẽ thông báo cho bà ngay”, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cất tấm vải trắng đi.
“Ừ, cảm ơn hai người. Hai người thật sự là người tốt, cho tôi xuống ở phía trước là được rồi, tôi đến rồi, tôi đi thêm mấy bước nữa là về đến nhà”, bà lão vô cùng biết ơn nói.
Bà lão đã nói thế, Long Thiên Tiếu liền dừng lại, mở cửa xe để bà lão xuống.
Sau khi bà lão xuống xe còn khom người cúi chào với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm trên xe rồi mới đi về. Thấy bà lão đi vào trong con ngõ nhỏ rồi Long Thiên Tiếu mới khởi động xe, điều khiển xe nhắm thẳng con hẻm nhỏ.
Anh mơ hồ có thể nhìn thấy một căn nhà gỗ rất đơn sơ ở cuối con hẻm nhỏ, hiển nhiên nơi này là nơi ở của bà lão, chật hẹp và đơn sơ.
“Trên tấm vải viết gì thế?”, Long Thiên Tiếu dừng xe, hỏi.
“Anh tự xem đi”, Cố Tuyết Cầm lấy tấm vải ra đưa cho Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu mở ra, nhìn những dòng chữ trên tấm vải, cau mày.
“Đây là một lá thư tuyệt mệnh!”
Long Thiên Tiếu xem xong, có phần xúc động nói.
Tấm vải trắng được để sang bên cạnh, trên đó viết:
Đông Khấu hung hăng ngang ngược, mưu đồ cướp nước ta, tàn phá quê hương, giết đồng bào ta. Đất nước gặp nạn, thân là nam nhi, đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc. Xả thân nơi xa trường, chết không có gì hối tiếc. Trong nhà chỉ còn mẹ già không ai phụng dưỡng. Trong lúc hấp hối, để lại mấy dòng, nếu có ai nhặt được, xin chuyển lời đến mẹ tôi: Vợ con là Thục Uyển, tính tình hiền lành, con vô cùng yêu mến, kết tóc nên duyên vợ chồng. Nay con đã không còn trên cõi đời, cô ấy có thể đi bước nữa, chọn một người tốt để gửi gắm phần đời còn lại.
“Năm năm trước, chiến tranh ở Nam Cảnh rất nhiều, vô số người phiêu bạt khắp nơi, vợ mất chồng, con mất bố, cha già mất con. Đặc biệt là thành phố Lâm Giang, tiên phong trong việc nhập ngũ, hễ cứ ai là thanh niên trưởng thành đều phải lên đường nhập ngũ, ra chiến trường bảo vệ Tổ quốc”.
Long Thiên Tiếu nghiêm túc nhìn tấm vải trắng, cau mày, nói với giọng lạnh lùng.
“Nếu không có sự xuất hiện của vị tướng trẻ tuổi đó thì Đông Khấu vẫn còn bành trướng. Đại Hạ tài nguyên phong phú. Đông Khấu muôn đời đều muốn xâm chiếm những nguồn tài nguyên này”, ánh mắt Cố Tuyết Cầm lạnh lùng, nói một cách lãnh đạm.
“Cái gì mà vị tướng trẻ, chẳng qua chỉ là truyền thuyết thôi, làm gì có vị tướng trẻ nào”, Long Thiên Tiếu nghe vậy, mày cau lại, lắc đầu và nói.
“Có lẽ là truyền thuyết nhưng mà những năm gần đây, số lần người Đông Khấu xâm chiếm bờ biển phía Nam thật sự ít đi rồi. Năm năm không có chiến tranh ở phía nam, có lẽ truyền thuyết là có thật, đúng là có một vị tướng trẻ như thế ở Nam Cảnh, trấn thủ Nam Thiên Môn, bảo vệ những người dân thường chúng ta”.
Cố Tuyết Cầm nói một cách chắc chắn, trong mắt có một tia mong đợi.
“Đã năm năm rồi, vị tướng trẻ sợ là đã biến thành ông chú rồi”, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế chỉ cười khổ và nói.
“Đúng rồi, tôi nghe nói người đó đánh bại quân Đông Khấu lúc hai mươi bốn tuổi, được phong làm đại tướng, thủ lĩnh của Nam Cảnh. Anh ta phải là người như thế nào mới đạt được thành tựu như vậy lúc còn trẻ?”
Cố Tuyết Cầm ngưỡng mộ nói, trên đời này có người phụ nữ nào mà không thích anh hùng?
“Có lẽ anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, cái gì mà đại tướng, thủ lĩnh của Nam Cảnh chỉ là hư danh thôi”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, có chút cảm khái nói.
“Sao anh biết? Nói như thể anh đã được những thứ hư danh này vậy!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì không vui nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thì chỉ cười khổ trong lòng.
“À, bức thư có nhắc đến vợ và mẹ anh ta, nhưng lại không nhắc đến con, chẳng lẽ người viết thư không phải là bố của Đường Tiểu Đường, bố của Đường Tiểu Đường là người khác?”
Cố Tuyết Cầm nhìn bức thư tuyệt mệnh, có chút suy tư và nói.
“Theo như bức thư viết thì là như thế. Trên này có một chỗ bị bẩn, che mất chữ, có lẽ là viết tên của anh ta, chỉ tiếc là vết bẩn quá đậm, không nhìn thấy chữ nữa”.
Long Thiên Tiếu cũng chăm chú xem và nói.
“Thế thì trên cơ bản là không tìm thấy bố mẹ ruột của Đường Tiểu Đường? Người viết bức thư này chắc chắn là một người lính, vợ ở nhà thì đáng nhẽ phải nuôi con nhưng đứa bé này lại bị cậu thanh niên nhảy khỏi vách núi nói là người vô cùng quan trọng, vậy Đường Tiểu Đường rốt cuộc là ai?”, Cố Tuyết Cầm có chút bất lực nói.