Nhìn con dao cắt dưa cắm thẳng xuống nền bê tông, đám côn đồ đó đều nuốt nước bọt.
Giờ phút này, bọn chúng đã xác định được rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của người trước mặt. Biện pháp khôn ngoan nhất bây giờ là chạy là thượng sách.
Sau khi sợ hãi liên tục lùi lại, đám người đó liền vừa lăn vừa bò bỏ chạy.
“Không sao, không sao, cảm ơn các cháu”.
Bà lão nhìn thấy Cố Tuyết Cầm liền vội vàng cảm ơn. Lúc đầu bà lão rất lo lắng, nhưng bây giờ nhìn thấy Long Thiên Tiếu đánh cho bọn côn đồ chạy tán loạn, trong lòng bà lão mới bình tĩnh hơn một chút.
Lúc này, cô bé mập lại chạy về phía xe ô tô, đập mạnh vào cửa xe, Long Tiểu Tịch đang ở trong xe liền mở cửa cho cô bé.
Sau khi mở cửa xe, cô bé mập lấy hộp thức ăn trên xe xuống, đồng thời cầm túi quần áo mà Cố Tuyết Cầm giúp cô bé gấp gọn, mang qua đó.
Chỉ là cơ thể cô bé có chút nhỏ, cầm một đống đồ như vậy trông hơi cồng kềnh.
“Chàng trai trẻ, những người này đều là đám cường hào ác bá ở đây, cậu động vào bọn họ, e rằng bọn chúng sẽ không tha cho cậu đâu”.
Mặc dù đám côn đồ tạm thời đã bị Long Thiên Tiếu đánh phải bỏ chạy, nhưng bà lão vẫn vô cùng lo lắng, theo như bà lão biết thì đám côn đồ này không chỉ có vài người như vậy, bọn chúng chạy được thì lát nữa nhất định sẽ quay lại tìm cách trả thù.
“Không sao, bà yên tâm, bọn chúng không có cái gan đó, cho dù có dám quay lại thì bọn chúng cũng không có thực lực đó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng chỉ bình tĩnh đáp lại. Chỉ là mấy tên nhóc, từ trước đến giờ anh đều không để tâm. Nếu theo như với tính khí hung bạo năm năm trước của anh, đám cặn bã này đã chết một trăm tám mươi lần rồi.
“Chuyện này…”
Sắc mặt bà lão vẫn còn khổ não.
Lúc này, cô bé mập đi tới, đặt túi quần áo và hộp đựng thức ăn trước mặt bà lão.
“Đây là cái gì, con bé này, cả buổi tối chạy đi đâu vậy hả?”
Bà lão nhìn cô bé mập, có chút trách móc nói.
Nghe vậy, cô gái mập chỉ tay về phía Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, rồi lại cúi đầu chào Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.
Đại ý có lẽ là tối hôm qua cô bé đã ở cùng với họ, những thứ này là do Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đưa cho.
“Tối hôm qua cô bé đến nhà tôi, bà không có điện thoại nên tôi không thể thông báo cho bà được. Đây là mấy bộ quần áo tôi đưa cho cô bé, còn có hộp đồ ăn đã chuẩn bị xong”.
Long Thiên Tiếu thấy vậy cũng nói, anh không muốn kể chuyện tối hôm qua, tránh để bà lão phải lo lắng.
“Thì ra là như vậy, cảm ơn hai người, con bé không gây phiền phức gì cho hai người chứ?”
Bà lão có chút lo lắng nói, nhìn trang phục của những người này bà lão liền biết họ không phải là người nghèo, còn lái cả xe ô tô, gia cảnh chắc chắn rất tốt, người tốt như vậy lại sẵn sàng đưa cô nhóc về nhà mình.
Phải biết rằng, bình thường những người như vậy nhìn thấy người như họ thì đều trốn tránh, bởi vì những người giàu cảm thấy người như họ quá bẩn, ngay cả việc đến gần cũng không muốn.
“Đứa bé rất ngoan, không có gây phiền phức gì”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Bà đợi ở đây bao lâu rồi?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Tôi đã đợi ở đây từ đêm qua. Trẻ con không về nhà, tôi không yên tâm, cũng không biết tìm ở đâu”.
Bà lão vẻ mặt khổ não, Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong lòng có chút chấn động, cô biết hoàn cảnh gia đình của cô bé. Một người lớn tuổi như vậy đã đợi ở đây cả đêm, thời tiết đêm qua lại vô cùng lạnh, như vậy cũng quá khổ rồi.
“Không thì như vậy đi, ở đây còn có chút canh nóng, có cả đồ ăn, trước tiên tìm chỗ nào ăn chút gì đó cho ấm người. Vừa rồi đám côn đồ còn đánh bà, tay của bà bị thương cả rồi. Để cháu đi mua ít thuốc xử lý vết thương cho bà”.
Cố Tuyết Cầm đề nghị.
“Không không không, không cần đâu, không cần làm phiền hai người nữa”.
Bà lão nghe xong vô cùng hoảng loạn nói.
“Quyết định như vậy đi, hai tiếng nữa mới tới giờ đi học. Cửa hàng của bác Hà cũng ở gần đây, tới của hàng của bác ấy là được rồi”.
Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Như vậy thì làm phiền hai người quá”.
Bà lão vô cùng lo lắng nói.
“Nào, đi thôi, bà là bà nội của cô bé mập. Con gái tôi lại là bạn thân với cháu gái bà, bà không cần phải khách sáo với tôi”.
Long Thiên Tiếu nói xong liền đỡ bà lão dậy, đi về phía xe của mình. Bà lão không ngăn được sự nhiệt tình của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nên chỉ có thể đi về phía xe, nhưng khi sắp lên xe, bà lão lại dừng lại.
“Chàng trai, cậu xem tôi thế này, không phải sẽ làm bẩn xe của cậu sao? Không được đâu!”
Bà lão lại lo lắng nói.
“Có gì đâu chứ, không có gì bẩn hay không bẩn ở đây cả”.
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền nói.
“Đi thôi, cách đây rất gần, đi một lát là tới”.
Long Thiên Tiếu chỉ bình tĩnh nói. Dưới sự phỏng đoán của hai người họ, bà lão và cô bé mập lên xe.
“Cháu chào bà ạ”.
Nhìn thấy bà lão lên xe, Long Tiểu Tịch ngọt ngào chào hỏi.
“Tốt tốt tốt, chào cháu nhé”.
Bà lão đáp, trong lòng bà cảm thấy hơi kỳ quái, những gia đình khác thấy hai bà cháu họ thì đều tránh còn không kịp, cảm thấy kết giao với những người như họ sẽ làm nhục thân phận của bản thân, nhưng gia đình này lại không như vậy.
“Bà ơi, cháu tên là Long Tiểu Tịch, là bạn cùng bàn với Tiểu Đường ạ”.
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt vô cùng nghiêm túc nói.
“Thì ra là bạn cùng bàn, cùng bàn thì tốt!”
Bà lão nghe vậy có chút thấp thỏm đáp, từ trước đến giờ bà chưa từng đi xe sang như vậy, bây giờ ngồi trong xe cảm thấy hơi khó chịu.
“Bà không cần lo lắng, sau này nếu có cơ hội, bà có thể thường xuyên đến nhà chúng cháu ăn cơm”.
Cố Tuyết Cầm nhìn ra bà lão có chút lo lắng, nên lại nói.
“Sao có thể như vậy được? Gây thêm phiền phức cho các cháu, bà thật sự rất áy náy”.
Bà lão lại lo lắng nói.
“Chuyện này có gì đáng áy náy đâu, đều là chuyện nhỏ thôi ạ”.
Cố Tuyết Cầm lại trấn an bà lão. Lúc hai người nói chuyện, xe đã đậu trước cửa tiệm mì của bác Hà, Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch đã rất lâu không đến tiệm của bác Hà ăn.
Ngay sau khi xuống xe, Long Tiểu Tịch tự nhiên bước vào.
“Ông Hà, ông xem ai tới đây ạ?”
Long Tiểu Tịch kéo cô bé mập, vừa đi vào liền hét.
“Ôi, đây không phải là Tiểu Tịch sao? Sao Tiểu Tịch lại tới đây rồi?”
Bác Hà từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Long Tiểu Tịch liền nói.
“Bác Hà, bác lấy cho cháu đồ ăn gì đó có thể đóng gói mang về”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng bước vào, tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Thực ra, họ đã ăn rồi, những thức ăn đóng gói này đương nhiên là chuẩn bị cho bà lão.
“Được thôi, mọi người ngồi xuống trước đi, đồ ăn có ngay đây”.
Bác Hà nghe vậy liền nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm cùng bà lão bước vào, ngồi xuống bàn.
“Chàng trai, quán mì này chắc sẽ phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ, tốn kém quá”.
Bà lão quan sát quán mì, trông cũng khá sạch sẽ và cao cấp, trong lòng bà có chút lo lắng hỏi.