“Anh dám?”
Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, lạnh lùng nói.
“Có gì Bách Lý Vô Cầu tôi không dám chứ?”
Bách Lý Vô Cầu vô cùng kiêu ngạo nói, nói xong, anh ta liền cúp máy.
“Dám cúp điện thoại của tôi?”
Long Thiên Tiếu thấy vậy, có chút cạn lời nói.
“Anh đang nói chuyện với ai thế?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, cô vẫn đang nấu ăn.
“Bách Lý Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếp đáp.
“Anh và anh ta có quan hệ gì, con bé mất tích, dường như anh ta còn lo lắng hơn cả anh”.
Cố Tuyết Cầm có chút tò mò hỏi.
“Không có quan hệ gì, nếu nói có, vậy thì chính là quan hệ tình địch”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nói trắng ra, nói xong, anh mới cảm thấy lời này có chút thẳng quá.
“Tình địch? Hay lắm hóa ra hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi? Tranh giành phụ nữ với anh ta, có vẻ như là anh thắng đúng không!”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng ý tứ sâu xa.
“Khụ khụ”.
Long Thiên Tiếu có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi cả hai nói chuyện, bản tin được phát trên TV trong phòng khách.
“Theo phóng viên đài chúng tôi, ngày hôm qua, một lượng lớn lực lượng cảnh sát ở thành phố Lâm Giang đã tiến về phía núi Mang. Hơn 10 giờ tối, hàng loạt máy bay trực thăng vũ trang đã tập kết lại, phía núi Mang xuất hiện số lượng lớn máy bay trực thăng, nghi ngờ ở đó có các hoạt động chiến tranh với quy mô lớn”.
Trên TV, truyền đến giọng nói của phát thanh viên.
“Theo phân tích của các nhân sự có thâm niên, quy mô của hoạt động lần này rất lớn, nhân lực tham gia nhiều, bao năm qua hiếm thấy. Các nhân chứng cho biết, trên các trực thăng vũ trang tham gia hoạt động lần này có dòng chữ ‘Chiến khu Nam Cảnh’, bước đầu phỏng đoán, đây là hoạt động quy mô lớn do chiến khu Nam Cảnh và lực lượng cảnh sát địa phương phối hợp thực hiện. Tuy nhiên chưa rõ mục tiêu cụ thể, phía chiến khu Nam Cảnh và các quan chức thành phố Lâm Giang chưa công bố bất kì tin tức nào liên quan đến hành động lần này. Về vấn đề này, người ngoài cuộc phỏng đoán rằng, hành động này rất có khả năng là ngăn chặn tình hình bất ổn ở phía Nam thành phố Lâm Giang”.
Phát thanh viên lại nói.
“Để tìm hiểu chi tiết vụ việc, chúng tôi đã đặc biệt phỏng vấn ông Trần Hướng Thiên- cục trưởng thành phố Lâm Giang. Ông Trần, xin hỏi, ông có biết về hành động tối hôm qua không?”
Phóng viên hỏi.
“Tôi không biết”.
Câu trả lời của Trần Hướng Thiên rất chân thực.
“Thành phố Lâm Giang sử dụng nhiều nhân lực như vậy, lẽ nào ông không nhận ra sao?”
Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
“Không”.
Trần Hướng Thiên đáp.
“Xin hỏi ông Trần, có phải là hành động đêm qua nằm trong trạng thái bí mật không?”
Phóng viên lại hỏi.
“Chắc là vậy, nếu không có chuyện gì nữa, tạm thời đến đây thôi nhé”.
Trần Hướng Thiên lại nói, sau đó chương trình phát bản tin tiếp theo. Long Thiên Tiếu nghe tin tức trên TV, nhưng anh lại rất bình tĩnh, anh cũng rất hài lòng về câu trả lời của Trần Hướng Thiên.
“Lên cả TV rồi! Chuyện tối hôm qua giật gân như vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói. Chuyện này nghe có vẻ chấn động hơn cô tưởng tượng, trở thành hành động chiến tranh mất rồi.
“Lực lượng xuất hiện quá nhiều”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, năm tiểu đội phòng vệ thông thường, hơn nữa còn là năm tiểu đội được trang bị tốt, bất kể bọn họ xuất hiện ở đâu, đều sẽ dấy lên tiếng vang.
Mất khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng nấu ăn xong.
Sắc mặt Vương Mỹ vẫn rất xấu, nhưng không có ai quan tâm đến bà ta.
Sau khi ăn xong, Long Thiên Tiếu liền lái xe chở bọn họ đi học đi làm. Cố Tuyết Cầm đưa cho cô bé mập một túi quần áo, đồng thời còn đóng một hộp thức ăn để cô bé mang về cho bà nội.
Mấy người xách đồ đi ra cửa ngồi lên xe, nhưng vừa ra khỏi cửa, một chiếc BMV X5 đã dừng ở đó, Long Thiên Tiếu thấy vậy cũng dừng lại.
Lúc này, có người bước xuống từ xe BMV, nhìn qua, đó là Lục Huyền Cơ, đi theo ông ta còn có Lục Thanh Dao.
Long Tiểu Tịch nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, thấy Lục Thanh Dao, cô bé chỉ nhìn chằm chằm. Bởi vì bộ dạng bây giờ của Lục Thanh Dao, vẫn còn có chút nhếch nhác, một đêm trôi qua, vết máu trên miệng cô bé vẫn chưa lau sạch, cả người trông rất tiều tụy, tóc tai cũng rối bời.
Khi thấy Long Tiểu Tịch, mắt Lục Thanh Dao bỗng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm đi.
“Các người đến đây làm gì?”
Long Thiên Tiếu thấy vậy, hỏi.
“Cậu Long, cháu gái tôi ương bướng, tôi dẫn con bé đến đây nhận lỗi với cậu!”
Lục Huyền Cơ khẽ cúi đầu xuống.
“Không cần, các người về đi!”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, lắc lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Đứa trẻ ngỗ ngược, mau quỳ xuống tạ tội với cậu Long đi”.
Lục Huyền Cơ thấp giọng trách mắng. Nghe vậy, Lục Thanh Dao bèn tiến lên trước hai bước, trực tiếp quỳ xuống đất, Long Thiên Tiếu thấy cảnh này, ánh mắt vẫn lãnh đạm, không mang theo một tia cảm xúc.
“Thế này…”
Thấy vậy, Cố Tuyết Cầm lại có chút mất bình tĩnh. Theo cô, sự việc thật ra không nghiêm trọng như thế!
“Là tôi ngây thơ ấu trí, tự cho là mình đúng, tùy tiện phóng khoáng, mong chú tha thứ, cảm ơn chú đã không giết tôi”.
Sắc mặt Lục Thanh Dao tái nhợt, nhìn Long Thiên Tiếu, rũ mắt xuống.
“Thật ra, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng. Đây cũng là nguyện vọng của cháu gái tôi, con bé hy vọng cậu có thể thu nhận nó làm đồ đệ”.
Lục Huyền Cơ khó xử nói, yêu cầu như vậy quả thực có chút không thực tế, nhưng Lục Thanh Dao khăng khăng muốn như vậy, ông ta không có cách nào khác.
“Điều này không thể”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ nhàn nhạt nói.
“Chỉ cần chú có thể nhận tôi làm đồ đệ, cho tôi theo chú học các kỹ năng, chú bảo tôi làm gì cũng được. Kẻ mạnh được coi trọng, cá lớn nuốt cá bé, chuyện tối hôm qua, là tôi ngu ngốc, suy nghĩ không thấu đáo. Hy vọng chú có thể thu nhận tôi làm đồ đệ”.
Lục Thanh Dao quỳ sát xuống đất, thành khẩn nói.
“Cháu phải biết, điều này không có khả năng”.
Long Thiên Tiếu vẫn lắc lắc đầu, sau đó nói.
“Nếu chú không đồng ý, tôi sẽ quỳ mãi ở nơi này, quỳ cho đến khi chú đồng ý mới thôi, hoặc là cho đến khi tôi chút hơi thở cuối cùng”.
Lục Thanh Dao đứng dậy, kiên quyết nói.
“Vậy cháu cứ quỳ đi. Ông nội cháu không nỡ để cháu chết đâu”.
Nghe vậy, khóe miệng Long Thiên Tiếu nhấc lên một đường cong lạnh lùng, anh nói.
“Cậu Long, con bé còn trẻ mà đã làm ra những việc sai trái, nhưng trong chuyện học hành, con bé luôn nghiêm túc, vẫn mong cậu thu nhận nó. Chuyện lần này, tôi không thể thương hại con bé được, bởi vì đây là lựa chọn và quyết định của nó, tôi không thể thay đổi, tôi chỉ có thể cầu xin cậu Long thu nhận con bé!”
Lục Huyền Cơ vẫn nói bằng giọng điệu chân thành, ông ta biết Long Thiên Tiếu mạnh hơn mình rất nhiều và những thứ anh có thể dạy cho Lục Thanh Dao nhiều hơn ông ta.
“Vậy cứ quỳ đi. Chúng ta đi thôi!”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, thản nhiên nói. Anh nắm tay Long Tiểu Tịch đi tới chỗ đậu xe, Cố Tuyết Cầm thấy vậy cũng thở dài một hơi.
“Không cần phải như vậy, mọi người về cả đi, ông cụ”.
Cố Tuyết Cầm nói với Lục Huyền Cơ, cô có chút thương hại cô gái này, tuy nói rằng cách làm của cô bé có hơi cực đoan nhưng thực ra cô ấy không gây tổn hại gì cho Long Tiểu Tịch, phương thức hành động có vấn đề, nhưng bản chất con người không có vấn đề gì cả.