“Cố Tuyết Cầm, nấu cơm xong chưa, 11 giờ rồi vẫn chưa nấu hả?”
Vương Mỹ bước vào nhà, hét lên.
“Cố Tuyết Cầm, đây là ông chồng tốt của con đó, con nghe thấy chưa, cậu ta đối xử với mẹ như thế nào?”
Vương Mỹ lại hét lên, lúc này, Cố Tuyết Cầm đang bận rộn ở trong bếp, cô thể nào cũng nghe được lời của bà ta, nhưng cô không nói gì.
Cô nghe thấy Long Thiên Tiếu uy hiếp Vương Mỹ, đồng thời cũng nghe thấy những lời lẽ thô lỗ của Vương Mỹ với hai đứa trẻ, nếu không phải là Vương Mỹ nhắm vào hai đứa trẻ. Sao Long Thiên Tiếu có thể đối xử với Vương Mỹ như vậy chứ.
Cho nên, giờ phút này, cô không muốn nói gì.
“Đừng tranh cãi nữa, chỉ là hai đứa trẻ con thôi, mẹ gây khó dễ cho bọn chúng để làm gì?”
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.
“Cái gì gọi là gây khó dễ cho trẻ con? Các người coi chỗ tôi là nơi nào, tùy tiện dẫn người đến, còn là một đứa trẻ lạ hoắc, dựa vào đâu?”
Vương Mỹ hoàn toàn phát điên lên, lớn giọng nói.
“Con bé chỉ ở lại một đêm, tí đi ngay ấy mà”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ha ha, nếu không đi, mẹ cũng sẽ đuổi nó đi. Trong nhà có nhiều kẻ vô dụng lắm rồi, bây giờ lại thêm một đứa không thể nói chuyện nữa, thật không chịu nổi mà”.
Vương Mỹ nói xong liền đặt mông ngồi xuống ghế sofa, mở TV lên và bắt đầu xem tin tức.
Cố Vân Sơn lại đang ngồi trên ghế bành đọc báo, bởi vì đã lớn tuổi, ông ta phải đeo kính viễn thị, còn mang theo một chiếc kính lúp, bên cạnh có một ấm trà, dường như chuyện xảy ra trước mắt chẳng liên quan gì đến ông ta vậy.
“Hai đứa vào nhà đi, cơm nước xong xuôi bố sẽ gọi”.
Long Thiên Tiếu ngồi xổm xuống, nói với Long Tiểu Tịch và cô bé mập.
“Vâng ạ”.
Long Tiểu Tịch đáp.
“Bố, bố vẫn giận con sao?”
Long Tiểu Tịch nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, lại hỏi.
“Được rồi, về phòng đi!”
Long Thiên Tiếu không trả lời, mà nói.
“Con đã nhận sai và xin lỗi, bố có cần nhỏ mọn như vậy không?”
Long Tiểu Tịch có chút bất lực nói.
“Con im miệng cho bố, lên phòng!”
Long Thiên Tiếu trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói.
“Vâng, con lên ngay đây”.
Long Tiểu Tịch cũng không dám cãi lại, cầm tay cô bé mập đi lên lầu.
“Haizz”.
Long Tiểu Tịch vừa đi vừa thở dài, trông như bà cụ non vậy.
Sau khi kêu hai đứa nhỏ lên lầu, Long Thiên Tiếu vào bếp giúp Cố Tuyết Cầm nấu ăn. Chỉ là vừa vào đến bếp thì chuông điện thoại anh vang lên, nhìn màn hình hiển thị, là một số điện thoại lạ gọi đến.
“Xin chào, ai đó?”
Long Thiên Tiếu trực tiếp nghe máy, hỏi.
“Cậu Long, là tôi, Lục Huyền Cơ. Cậu Long, người của cậu đang khống chế những người trong nhà họ Lục chúng tôi”.
Lục Huyền Cơ ưu sầu nói.
“Người của tôi?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, có chút mông lung.
“Đúng thế, lẽ nào không phải là người của cậu Long sao? Người đó dùng thuốc độc rất giỏi, tối qua cậu ta đã vào nhà chúng tôi, đầu độc hơn trăm người nhà họ Lục. Nói rằng nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, sẽ để cả nhà họ Lục phải chôn theo. Cậu ta dùng thuốc độc rất lợi hại, tối qua còn nói trong vòng ba giờ đồng hồ, nếu không giải độc thì tất cả mọi người đều sẽ chết. Cũng may, cậu ta chỉ dọa chúng tôi mà thôi. Nhưng hiện tại, người trong gia tộc chúng tôi đang trong tình trạng trúng độc, đại đa số đều hôn mê bất tỉnh”.
Lục Huyền Cơ vội vàng giải thích.
“Người đến nhà họ Lục các người tên là gì?”
Lúc này, Long Thiên Tiếu hỏi, trong đầu anh đã có một số phỏng đoán.
“Cậu ta kêu người khác gọi mình là Tiểu Nhị, còn nói cái gì mà cậu ta chỉ nghe lời thầy thôi. Tôi ngẫm nghĩ, thầy, chắc là cậu Long đúng không?”
Lục Huyền Cơ có chút bất đắc dĩ nói.
“Không phải tôi”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Hả? Vậy phải làm sao, rốt cuộc là ai đã ra tay, như thế nào mới có thể bỏ qua cho nhà họ Lục? Giờ đứa nhỏ cũng không sao rồi! Cậu Long, mong cậu giải vây giúp chúng tôi, cậu Long đại ân đại đức, nhà họ Lục sẽ khắc cốt ghi tâm. Sau này cậu cần gì đến nhà họ Lục, dù có chết chúng tôi cũng sẽ không từ chối”.
Lục Huyền Cơ lo lắng nói, có chút thấp thỏm không yên, chuyện này bắt đầu từ Long Thiên Tiếu, anh chắc chắn biết nguyên nhân bên trong.
“Tôi gọi một cuộc điện thoại giúp ông”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Được được được, cảm ơn cậu Long”.
Lục Huyền Cơ vội vàng nói câu cảm ơn, nghe xong, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại.
Vừa cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên, là Lâm Hy gọi tới. Anh đang định gọi cho Lâm Hy hỏi thông tin liên lạc của Bách Lý Vô Cầu, cô ấy liền gọi đến trước rồi.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả, chuyện của Lục Huyền Cơ đã được xác minh. Hiện tại Lục Thanh Dao có một người bố, thật ra là chú hai của cô ta. Lúc 5 tuổi, bố mẹ cô ta đã hy sinh, Lục Huyền Cơ sợ rằng đứa trẻ không có bố mẹ từ nhỏ, ảnh hưởng xấu đến quá trình phát triển, liền dùng cách nhận làm con thừa tự, để cho cô ta làm con gái nhà chú hai. Bố mẹ ruột của Lục Thanh Dao đã mất cách đây 10 năm. Quả thực là người của chiến khu Nam Cảnh chúng tôi, bọn họ đã chết trong một cuộc chiến tranh canh giữ, không tìm thấy hài cốt”.
Lâm Hy nhàn nhạt nói, khi nói đến mấy chữ chết không tìm thấy hài cốt, cô có chút đau thương. Chiến sĩ Nam Cảnh, đều là những người đồng cam cộng khổ, quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh, họ coi đó là một niềm vinh dự cao cả, mỗi một chiến sĩ gan dạ, dũng cảm, không sợ chết đều khiến những người đang sống như bọn họ phải kính nể.
“Tôi biết rồi”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền nói.
“Chuyện hôm nay, tôi đã cảnh cáo bọn họ rồi, không để họ trừng phạt tay súng bắn tỉa đó”.
Lâm Hy báo cáo lại.
“Ừm, cô làm rất tốt. Gửi thông tin liên lạc của Bách Lý Vô Cầu cho tôi, tôi có chuyện tìm anh ta”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, sau đó nói.
“Ok, tôi gửi ngay đây”.
Lâm Hy nghe thấy vậy, lại nói. Sau đó liền cúp máy, rất nhanh có một tin nhắn được gửi đến, Long Thiên Tiếu trực tiếp bấm gọi số điện thoại trên tin nhắn.
“Ai?”
Sau khi bấm gọi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
Mặc dù chỉ nói một chữ, nhưng Long Thiên Tiếu có thể nhận ra, người nói chuyện là Bách Lý Vô Cầu.
“Là tôi”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Có chuyện gì?”
Hiển nhiên Bách Lý Vô Cầu cũng đã nhận ra giọng của Long Thiên Tiếu, anh ta vô cùng quen thuộc với Long Thiên Tiếu, bao gồm cả giọng nói của anh.
“Tha cho nhà họ Lục ở Đông Hải đi!”
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói. Chỉ là ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa nghe xong những lời này, Bách Lý Vô Cầu vỗ vỗ vào đầu mình, anh ta quên mất chuyện này rồi, quên cả việc Nhị Hằng Tử đang ở Đông Hải.
“Như thế này không giống anh, sao tối hôm qua anh không giết người?”
Bách Lý Vô Cầu lại nói.
“Bố mẹ cô ta từng là chiến sĩ Nam Cảnh, bọn họ đã hy sinh rồi”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Như vậy đi, nếu tôi không tha cho nhà họ Lục ở Đông Hải thì sao?”
Bách Lý Vô Cầu nghe thấy vậy, liền nói.
“Đây là mệnh lệnh”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Anh cho rằng anh là ai, tại sao tôi phải nghe theo mệnh lệnh của anh? Anh không cho giết, tôi lại muốn giết đấy, anh đợi xem nhà họ Lục máu chảy thành sông đi!”
Sau khi nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, Bách Lý Vô Cầu khinh bỉ nói.