Được, chị biết rồi. Tối nay, chị sẽ cho bạn em qua đêm ở nhà. Không biết cô bé đã gọi cho người nhà chưa, gọi về cho người nhà yên tâm nhé!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, lại nói.
“Cô bé mập, cậu có biết số điện thoại của bà nội cậu không?”
Long Tiểu Tịch lại hỏi. Cô bé mập nghe thấy vậy, chỉ lắc lắc đầu.
“Không biết số điện thoại hả?”
Cố Tuyết Cầm xoay người lại, hỏi. Cô bé mập nghe thấy vậy vẫn lắc đầu.
“Vậy chắc là không có điện thoại rồi?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
Nghe xong, cô bé mập gật đầu lia lịa. Cố Tuyết Cầm thấy vậy, đột nhiên có chút xúc động, cô bé này là một người nghèo khổ, còn nhỏ như vậy phải sống với bà nội là chuyện không dễ dàng gì.
Bà nội của cô bé thậm chí không có nổi một chiếc điện thoại, có thể thấy cuộc sống vô cùng khó khăn, Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.
“Bố!”
Long Tiểu Tịch lại hô lên, đáng thương như vậy, từ khi lên xe, Long Thiên Tiếu chưa nói lấy một lời.
“Con biết sai rồi”.
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói, Long Thiên Tiếu vẫn không nói chuyện với cô bé.
“Chị Thanh Dao nói nếu con đi theo chị ấy, chị ấy sẽ cho cô bé mập đồ ăn, nếu không con sẽ không đi theo chị ấy đâu”.
Long Tiểu Tịch phản bác lại.
“Lần sau, em không được tin người lạ, có biết bố em tìm em vất vả đến nhường nào không?”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Tiểu Tịch, lắc đầu nói.
“Em biết mà. Em xin lỗi chị Tuyết Cầm, con xin lỗi bố!”
Bộ dạng của Long Tiểu Tịch trông rất đáng thương. Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch một cái, anh nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng.
Nếu không phải có nhiều lực lượng như vậy, căn bản không thể tìm được Long Tiểu Tịch nhanh như thế.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng lái xe về đến tiểu khu, sau khi đỗ xe, Cố Tuyết Cầm đỡ hai bạn nhỏ xuống xe.
“Sáng mai không cần đi học đi làm nữa, trưa mai hẵng đi, hôm nay muộn quá rồi”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Ừm, mọi người đều chưa ăn gì, tôi nấu một nồi mỳ ăn tạm nhé”.
Cố Tuyết Cầm nói, sau khi vào nhà, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu người nào làm việc của người nấy, Cố Tuyết Cầm đang nấu mỳ trong bếp, Long Thiên Tiếu sắp xếp cho Long Tiểu Tịch đi tắm.
Ban đầu cô bé mập cảm thấy khá xa lạ với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, nhưng sau khi tiếp xúc, cô bé tự nhiên hơn rất nhiều, buông bỏ cảnh giác với hai người bọn họ.
Sau khi sắp xếp cho Long Tiểu Tịch đi tắm liền đến lượt cô bé mập, bởi vì cô bé không có quần áo, Long Tiểu Tịch liền đưa hai bộ quần áo của mình cho cô bé mập.
“Em có nhiều quần áo không dùng tới, hay là đóng gói lại tặng cô bé mập đi, mặc rất vừa người, cô bé cũng không béo lắm”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu mặc quần áo cho cô bé mập, nói.
“Được ạ, được ạ, em ok”.
Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy, vội vàng nói.
“Tôi không có ý kiến”.
Long Thiên Tiếu giúp cô bé mập mặc quần áo xong, sau đó nói.
Mặc dù cô bé có chút béo, nhưng đôi mắt rất sáng, không giống như loại người béo phì. Nghe thấy lời nói của Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, cô bé khẽ cúi người về phía hai người bọn họ.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm thấy vậy, đồng thời hiểu được ý của cô bé mập, đứa bé này đang cảm ơn bọn họ.
“Không cần phải cảm ơn, sau này em có thể thường xuyên tới đây chơi, mai chị sẽ làm một chút đồ ăn ngon cho em, em cũng mang ít về cho bà nội nhé”.
Cố Tuyết Cầm nói, cô bé mập nghe thấy vậy vẫn không ngừng cúi người xuống.
“Không cần cảm ơn nữa, cháu là bạn của Tiểu Tịch, chú là bố của con bé, không cần khách sáo như vậy”.
Long Thiên Tiếu nói, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng từ trong đôi mắt của cô bé, Long Thiên Tiếu có thể nhìn ra đây là một đứa trẻ rất thông minh.
“Mì chín rồi, xuống ăn mì thôi, phải nhỏ giọng chút, nếu không sẽ làm bố mẹ mất ngủ”.
Cố Tuyết Cầm lại nói, nói xong, bốn người cẩn thận đi xuống.
Phải nói rằng, sau một ngày bận rộn, thậm chí còn không kịp ăn cơm, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đói sắp chết rồi, mặc dù là mỳ canh suông không có thịt, nhưng bọn họ lại cảm thấy mùi vị rất ngon. Long Tiểu Tịch và cô bé mập cũng vậy, ăn một cách say sưa.
Món mỳ đêm khuya này thật ra có một hương vị vô cùng đặc biệt.
May mà Cố Tuyết Cầm nấu nhiều, nếu không thì không đủ cho bốn người ăn.
“Hôm nay em ngủ với cô bé mập nhé, ngủ trên chiếc giường nhỏ của em ấy”.
Cố Tuyết Cầm nói, cô lo cô bé mập sợ, ở đây, Long Tiểu Tịch là người quen thuộc với cô bé nhất.
“Vâng, được ạ”.
Long Tiểu Tịch nói, cô bé mập lại ngơ ngác nhìn ba người, ánh mắt rất sáng, cô bé không thể nói chuyện, dường như là đang dùng ánh mắt để bày tỏ thái độ của mình vậy.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy đã hơn 10 giờ sáng.
Khoảng 6 giờ, Long Thiên Tiếu dậy nấu đồ ăn sáng, nấu xong anh lại về ngủ tiếp đến hơn 10 giờ, bởi vì đêm qua anh ngủ quá muộn.
Hơn 10 giờ, mọi người đều đã tỉnh giấc.
Cố Tuyết Cầm đi mua thức ăn về, chuẩn bị nấu bữa trưa, còn Long Tiểu Tịch và cô bé mập đang chơi ở bên ngoài.
“Ôi, đây là con nhà ai vậy, sao lại có thêm một đứa trẻ nữa?”
Lúc này, Vương Mỹ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy trong sân nhỏ có thêm một đứa trẻ đang chơi đùa với Long Tiểu Tịch, sau đó nói.
“Cậu ấy là cô bé mập, bạn của cháu”.
Long Tiểu Tịch rụt rè nói.
“Bạn của mày, sao cứ trơ mắt nhìn người khác vậy, không biết chào à, như con câm thế”.
Vương Mỹ hạnh họe nói, trong lời nói tràn đầy sự chế giễu.
“Cô bé mập không thể nói chuyện”.
Giọng của Long Tiểu Tịch lanh lảnh, mặc dù cô bé hơi sợ Vương Mỹ, nhưng không sợ đến nỗi không dám nói chuyện.
“Không nói được, ha ha, hay đấy. Hóa là đúng là một con câm, quả nhiên là đồ vô dụng, đồ vô dụng chỉ có thể làm bạn với đồ vô dụng mà thôi, mày hệt như bố mày, đều là kẻ vô tích sự”.
Vương Mỹ nghe thấy vậy, tàn nhẫn châm biếm, nghe xong những lời này, cô bé mập nhìn Vương Mỹ với vẻ mặt cảnh giác, rụt rè.
“Vương Mỹ, bà không thể kiểm soát được cái miệng của mình sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bước ra, nhìn Vương Mỹ, thờ ơ nói.
“Sao, kiểm soát hay không kiểm soát được liên quan gì tới cậu? Tôi cứ nói đấy”.
Vương Mỹ nhìn Long Thiên Tiếu, cay nghiệt nói.
“Bà cho rằng tôi không dám làm gì bà hả?”
Nghe vậy, khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên một đường cong đầy lạnh lùng, ánh mắt rơi trên người Vương Mỹ, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nói.
“Long Thiên Tiếu, cậu dám ra tay với phụ nữ, dù sao tôi cũng là mẹ vợ của cậu, thế mà cậu lại muốn đánh tôi sao?”
Khi Vương Mỹ nhìn thấy ánh mắt của Long Thiên Tiếu, mắt bà ta chợt lóe lên, trong lòng có chút sợ hãi. Kẻ vô dụng này không còn là kẻ vô dụng lúc trước nữa, nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Tôn Hạo, bà ta sởn hết cả gai ốc.
“Phụ nữ? Đừng nói đánh, tôi còn giết cả phụ nữ rồi đó. Tôi chỉ là một kẻ vô tích sự, kẻ vô tích sự không có nguyên tắc, không biết phải trái, bà hiểu không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lạnh lùng nói.
“Tôi không nói mấy lời vô ích với cậu nữa”.
Vương Mỹ có chút sợ hãi bỏ vào nhà.