Chương 235: Hoa hòe hoa sói không bằng đơn giản, mạnh mẽ, dứt khoát
“Hừm! Tôi cũng lười nghe tên nhãi nhà cậu nói linh tinh! Đội trưởng, khi nào chúng ta có thể rút lui đây?”
Người đàn ông trung niên ngồi vị trí phó lái hỏi lại.
“Không biết nữa, chờ đi”.
Tính cách Hạ Chiến lạnh lùng, ít nói, tiếc chữ hơn vàng.
“Hờ hờ, để lạc mất hai đứa bé mà phải dùng đến 5 tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường của thành phố Lâm Giang, còn điều động 5 tiểu đội hành động đặc biệt của chúng ta, hàng nghìn lực lượng cảnh sát thành phố Lâm Giang! Con cái nhà ai mà lại cao giá như vậy?”
Đinh Ân thấy tình huống trước mắt tràn đầy cảm thán thốt lên, núi Mang này vốn là núi hoang rừng rậm, mặc dù có đường đua núi Mang mệnh danh là đường mòn tử thần nhưng phần lớn thời gian đều rất ít người đến đây, trừ khi là tổ chức cuộc thi đua xe.
“Lực lượng của chiến khu Nam Cảnh chúng ta chỉ trung thành với Long Vương, không phục vụ giới nhà giàu. Đế Đô cũng phái tới ít nhiều cậu ấm nhà giàu muốn thay thế Long Vương, ngồi lên vị trí đứng đầu Nam Cảnh không phải đều bị đuổi đi rồi à, mấy tên ăn chơi trác táng, ngoại trừ xuất thân giàu có ra thì lấy gì so sánh với Long Vương đây? Để mấy tên vô dụng đó ngồi vào vị trí của Long Vương không phải là đang sỉ nhục Long Vương sao?”
Người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái có chút thẳng thắn nói, hiện tại Nam Cảnh không chủ bởi người đứng đầu Nam Cảnh chỉ có thể là Long Vương, Nam Cảnh chỉ có thể là của Long Vương, Nam Cảnh chỉ phục vụ người đứng đầu nơi đây.
“Vậy hiện tại đang phục vụ cho ai vậy?”
Đinh Ân mở miệng hỏi.
“Đây là mệnh lệnh của sếp lớn Dạ Diên, thiên chức của chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh. Chúng ta tin tưởng vào Diên Vương, tin vào Long thái tử, cũng giống như chúng ta tin tưởng Long Vương vậy”.
Lúc này Hạ Chiến lên tiếng, ngữ khí lạnh như băng, chân thật mà đáng tin.
“Haha cũng không nói là không tin. Chỉ là tò mò không thể tưởng tượng được thành phố Lâm Giang lại bố trí 5 tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường nhiều đến vậy”.
Đinh Ân nghe vậy, nhăn mặt nhíu mày có chút ngượng ngùng nói.
“Thành phố Lâm Giang là thị trấn quan trọng về quân sự ở phía nam, cũng là một trong những thành phố lớn nhất phía nam. Được biết đến là khu trọng điểm của ngành y, cũng là một trong những điểm cung cấp tài nguyên quan trọng cho Nam Cảnh chúng ta. Nó có vị trí rất đặc thù, là khu vực tranh chấp của quân đội. Nếu Đông Khấu xâm chiếm Đại Hạ thì nơi đứng mũi chịu sào chính là thành phố Lâm Giang. Lâm Giang có thể dựa vào địa thế hiểm yếu mà phòng thủ. Năm tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường cũng không tính là nhiều. Nếu như bố trí canh phòng ở những chiến khu khác chỉ sợ chí ít cần một tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường. Lực chiến của một tiểu đoàn Nam Cảnh chúng ta phải tương đương với hai hoặc ba tiểu đoàn ở chiến khu khác”.
Lúc này Hạ Chiến đang lau cây súng hạng nặng, khi nói những lời này còn có chút kiêu ngạo.
Binh sĩ Nam Cảnh không sợ nhất chính là cái chết, quyết tâm liều chết giống như đàn sói, tràn đầy bản tính săn mồi. Dù chết cũng phải kéo kẻ địch theo cùng. Cho nên lực chiến cường hãn trước giờ chưa từng có.
“Có nghe thấy không Đinh Ân kia? Cậu không phải nói muốn làm tướng quân à? Mấy thứ này cậu còn không hiểu sao?”
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí phó lái không nhịn được bèn trêu chọc.
“Xì, hiện tại tôi chỉ là cây súng ngắm, một tay súng bắn tỉa, ở cự ly xa hạ gục tất cả mục tiêu khiến cho tất cả mục tiêu đều thành vong hồn dưới súng của tôi”.
Đinh Ân không thèm để bụng mà nói.
Hạ Chiến và người trung niên phó lái nghe vậy cũng chỉ cười cười.
Trên núi Mang.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu kinh ngạc nhìn một chỗ hồi lâu, Cố Tuyết Cầm cũng có chút khó hiểu, đó là một chiếc trực thăng vũ trang, Long Thiên Tiếu đã nhìn chiếc trực thăng đó rất lâu rồi mà không lên tiếng.
“Không có gì!”
Thật lâu sau đó Long Thiên Tiếu mới nhìn Cố Tuyết Cầm rồi nói.
“Reng reng reng!”
Lúc này, điện thoại vang lên, Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra xem, là Lâm Hi gọi đến. Cố Tuyết Cầm cũng nhìn thấy tên hiển thị bên trên trong lòng càng thêm tò mò Lâm Hi này rốt cuộc là ai, mua quần áo cho Long Thiên Tiếu, vả lại còn vì Long Thiên Tiếu làm rất nhiều chuyện.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm có hơi ghen nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
“Anh cả, đã tìm kiếm xong rồi, người bên này của tôi có thể rút lui chưa?”
Lâm Hi nói trong điện thoại, Long Thiên Tiếu cố ý giảm nhỏ âm thanh điện thoại, Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh cũng không thể nghe rõ được, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người, muốn nghe rõ trong điện thoại Long Thiên Tiếu nói gì cũng rất khó.
“Được rồi, có chuyện cần cô đi xác minh lại”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Là chuyện gì? Mong anh cả nói rõ”.
Lâm Hi nói.
“Xác minh tư liệu thân phận về bố mẹ Lục Thanh Giao ở Đông Hải, thời gian hi sinh thân mình vì tổ quốc là khi nào?”
Long Thiên Tiếu nói, tuy anh cho rằng Lục Huyền Cơ sẽ không nói dối trong tình huống này nhưng điều gì cần xác minh thì vẫn phải xác minh, chuyện anh không thích nhất chính là người khác lừa gạt mình.
“Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ phái người điều tra một chút về tư liệu của họ”.
Lâm Hi nghe vậy cũng vội nói.
“Còn có một việc nữa”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Dạ?”
“Bảo người của cô đừng dùng súng ngắm chĩa vào đầu tôi nữa”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
Cố Tuyết Cầm ở bên này nghe được Long Thiên Tiếu nói như vậy trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Long Thiên Tiếu nhìn trực thăng vũ trang kia bởi vì có người ngồi trên trực thăng dùng súng ngắm nhằm vào đầu anh.
Chỉ là trực thăng ở xa như vậy làm sao Long Thiên Tiếu phát hiện ra được có người nhắm vào anh chứ? Điều này cũng khó thể tưởng tượng rồi?
“Tôi hiểu rồi, tôi biết người đang nhắm vào anh là ai, anh ta sẽ chịu hình phạt thích đáng”.
Lâm Hi nghe vậy ngữ khí cũng lạnh như băng nói, dám dùng súng nhắm vào Long Thiên Tiếu. Nếu là 5 năm trước dám làm như vậy thì đã thành thi thể rồi.
“Không cần trách phạt, sau này đừng để anh ta làm những chuyện như vậy nữa là được, bởi tôi không thích”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng thản nhiên đáp.
“Tôi hiểu rồi, anh cả”.
Lâm Hi lại nói.
“Ừm, tắt máy đi”.
Sau khi nói lời chào tạm biệt với Lâm Hi, Long Thiên Tiếu cũng tắt máy.
“Anh Long, anh Long, mấy đứa nhỏ không sao chứ?”
Lúc này Trần Hướng Thiên đi tới, phía sau còn dẫn theo nhân viên y tế và chăm sóc, thậm chí còn mang cả cáng đến.
“Không sao, đều ổn cả, không bị thương”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy trả lời.
“Lại đây chào hỏi đi, đây là bác Trần!”
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nhìn Long Tiểu Tịch nói. Trần Hướng Thiên là tầng lớp cao quý ở thành phố Lâm Giang, nửa đêm còn tự mình đến đây tham gia tìm kiếm, điều này đúng là giữ thể diện cho Long Thiên Tiếu.
“Cháu chào bác Trần”.
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.
“Được rồi, được rồi, không sao là tốt rồi, không sao là may rồi, haha”.
Trần Hướng Thiên nghe vậy có vài phần kích động nói. Nếu con gái Long Thiên Tiếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ cả đời ông ta sẽ bất an. Long Thiên Tiếu chính là tín ngưỡng của ông ta, nếu đến con gái Long Thiên Tiếu cũng không bảo vệ được thì ông ta có chết cũng không hết tội.
“Đêm nay vất vả cho mọi người rồi. Tôi sẽ chu cấp một khoản tiền, xem như trợ cấp tăng ca cho mọi người. Mọi người vì dân phục vụ, hôm nay lại vì tôi mà điều động nhiều người như vậy trong lòng tôi rất áy náy”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua mọi người dùng ngữ khí thản nhiên nói.
“Ài, anh Long đừng nói như vậy! Bọn họ có thể phục vụ cho anh cũng là vinh hạnh của họ”.
Trần Hướng Thiên nghe vậy có vài phần thấp thỏm không yên đáp lại.