Chương 234: Trả giá cho sự ngu xuẩn
“Phốc”
Cơ thể Lục Thanh Dao đập vào cây, miệng phun ra một ngụm máu, rõ ràng là đã bị thương nặng.
“Tiếp đi”.
Trên mặt Long Thiên Tiếu không có biểu cảm gì, anh đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nói.
Lục Thanh Dao nghe thấy vậy thì thần sắc vô cùng khó coi, khó khăn bò dậy. Đây không phải là những gì cô muốn hay sao? Đây chính là cao thủ mà? Cô không dễ dàng gì mới có được cơ hội này, không thể cứ thế gục ngã được.
Lục Thanh Dao lại bày ra một tư thế khác, lao về phía Long Thiên Tiếu. Lục Thanh Dao cũng là người có chút nền tảng công phu, cô ấy ra quyền rất nhanh.
Nhưng những chiêu thức màu mè rườm rà không thể bằng được các thế võ đơn giản, mạnh mẽ và thô bạo của Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu vẫn không di chuyển nửa bước, chỉ với cú đá nhanh như chớp đá trúng cơ thể của Lục Thanh Dao, Lục Thanh Dao bị bắn ra xa.
Lần này, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng ra tay rồi, chỉ thấy anh nghiêng người về phía trước, Lục Thanh Dao còn chưa đứng vững thì anh đã tới trước mặt cô, một tay bóp cổ Lục Thanh Dao, cả người cô bị nhấc lên.
“Đây là chiêu thứ ba, hai chiêu trước đã có thể giết chết cháu nhưng chú đã bỏ qua. Bây giờ là chiêu thứ ba, sợ là cháu không sống nổi rồi”, Long Thiên Tiếu bóp chắt cổ Lục Thanh Dao, trong mắt tràn đầy sát khí.
Năm năm trước, anh đã mất đi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, năm năm sau, anh không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa. Vì vậy, Long Tiểu Tịch chính là cái vảy ngược của anh.
Rồng có vảy ngược, động tới thì ắt phải chết.
Khuôn mặt Lục Thanh Dao đỏ bừng, điên cuồng giãy dụa nhưng không thoát ra được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chết là điều khó tránh.
“Cho tôi vào, tôi muốn đi vào!”
“Đó là cháu gái tôi, cháu gái của tôi!”
“Cầu xin các anh để tôi vào đi!”
Lúc này, bên ngoài có tiếng cầu xin vang lên, một ông già xông vào, nhìn thấy Long Thiên Tiếu bóp cổ Lục Thanh Dao, vô cùng lo lắng.
“Cậu Long, tôi cầu xin cậu tha cho cháu gái tôi, coi như tôi cầu xin cậu, tôi quỳ xuống xin cậu”.
Lục Huyền Cơ đến phía sau Long Thiên Tiếu, dập mạnh gối xuống, cả người phủ phục dưới đất.
“Cậu Long, con gái cậu không có việc gì, cháu gái tôi không hề có ác ý với cô bé, không hề có ác ý mà!”
Lục Huyền Cơ nói trong nước mắt, nước mũi giàn dụa.
Long Thiên Tiếu ở trước mặt nhưng ông ta không hề có suy nghĩ đánh trả, ông ta không phải là đối thủ của Long Thiên Tiếu.
Vì vậy, điều duy nhất mà ông ta có thể làm bây giờ là cầu xin, cầu xin Long Thiên Tiếu tha cho Lục Thanh Dao.
“Thiên Tiếu, thôi đi, con không sao rồi”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng lên tiếng, chân mày nhíu thật sâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô bé này sẽ chết.
“Bố ơi, đừng mà!”
Long Tiểu Tịch cũng sợ sệt hét lên, cô bé biết lần này Long Thiên Tiếu thật sự tức giận rồi.
Long Thiên Tiếu nghe những lời này thì vẫn không nhúc nhích, Lục Thanh Dao đã bắt đầu trợn trắng mắt, xem ra là không chịu đựng được lâu nữa.
Lục Huyền Cơ nhìn thấy vậy thì dập mạnh đầu xuống đất, trán đã chảy máu.
“Cậu Long, đứa bé này từ nhỏ đã không có bố mẹ, tôi chỉ có một đứa cháu gái này. Mười năm trước, Đông Khấu xâm lược, bố mẹ nó gia nhập Nam Cảnh, chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, một đi không trở lại. Con bé là một đứa trẻ đáng thương. Nếu cậu cũng là người của Nam Cảnh thì mong cậu hãy tha cho nó một mạng, nể mặt bố mẹ nó đã xả thân vì nước, xin cậu hãy tha cho nó”.
Lục Huyền Cơ hoảng loạn nói, ông ta không biết nói như thế có tác dụng gì không, bởi vì ông ta đã nhìn thấy những máy bay trực thăng của chiến khu Nam Cảnh, trong lòng chỉ có thể đoán Long Thiên Tiếu có mối quan hệ với Nam Cảnh.
Khi Long Thiên Tiếu nghe những lời này thì sát ý trong mắt anh dần biến mất.
Năm năm trước, chiến tranh liên miên ở Nam Cảnh, Đông Khấu thôn tính Đại Hạ, theo dòng biển mà đổ bộ vào bờ biển Nam Cảnh, xâm lược Đại Hạ.
Trong nhiều thập kỷ, năm nào cũng có các cuộc chiến lớn nhỏ khác nhau xảy ra, để bảo vệ sự yên bình cho các thành phố lớn ở Nam Cảnh, không biết bao nhiêu người với lý tưởng cao cả đã lên đường đến Nam Cảnh giết giặc, bảo vệ Tổ quốc.
“Khụ khụ khụ khụ khụ”.
Cuối cùng, Lục Thanh Dao bị Long Thiên Tiếu ném xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn còn dính máu.
Cô đã cận kề với cái chết, nếu Long Thiên Tiếu buông tay chậm mười giây thì Lục Thanh Dao có thể đã chết.
“Là bố mẹ cháu đã cứu cháu!”
Long Thiên Tiếu nhìn Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói.
“Cháu ơi, cháu ơi, cháu không sao chứ? Cháu thấy thế nào?”
Lục Huyền Cơ thấy vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, ôm Lục Thanh Dao đang suy yếu vào trong lòng, liên tục hỏi han.
“Cảm ơn cậu Long, cảm ơn cậu đã không giết”.
Lục Huyền Cơ bật khóc, quỳ rạp xuống đất không ngừng quỳ lạy, nhưng Long Thiên Tiếu cũng không thèm nhìn lấy một cái.
“Đi thôi!”, Long Thiên Tiếu đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm và nói.
Chỉ là lúc này, bước chân của anh bỗng chậm lại một chút, đôi mắt sắc bén của anh nhìn lên bầu trời, chính xác mà nói thì là đang nhìn một trong những chiếc trực thăng quân sự trên bầu trời.
“Chậc chậc chậc chậc, tại sao mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều nhìn thấy người này? Anh ta lại đi bắt nạt một đứa trẻ, thế thì hèn quá”.
Từ trên trực thăng, Đinh Ân quan sát tình hình xuyên qua ống ngắm của súng bắn tỉa, anh ta đã nhìn thấy cảnh Long Thiên Tiếu vừa nãy suýt chút nữa là giết chết Lục Thanh Dao.
“Mẹ kiếp, anh ta phát hiện ra tôi rồi”.
Từ ống ngắm của súng bắn tỉa, Đinh Ân thấy Long Thiên Tiếu quay đầu nhìn mình, cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, trong lòng anh ta run lên, kinh hô một tiêng rồi nhanh chóng cất súng bắn tỉa đi.
“Có phải cậu hoa mắt rồi không? khoảng cách ít nhất phải hơn một nghìn mét, anh ta có thể phát hiện ra cậu dùng súng bắn tỉa nhìn anh ta?”
Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ nói với giọng khó tin.
“Thực sự đã phát hiện ra tôi, cái quỷ quái gì thế? Đây là khả năng cảm nhận gì thế không biết? Trên đời này làm sao lại có người có giác quan nhạy bén như vậy?”, Đinh Ân vô cùng kinh ngạc và nói.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, tôi nói rồi, anh ta là cao thủ. Hơn nữa, thân phận của anh ta không đơn giản! Nếu không muốn chết thì ngồi im đi, đừng ngó đông ngó tây!”
Hạ Chiến vẫn đang lau khẩu súng máy hạng nặng trong tay, lạnh lùng nói.
“Anh Chiến à, thằng đó bị điên rồi, cách một nghìn mét mà anh ta vẫn có thể nhận ra có người dùng súng bắn tỉa nhìn mình. Anh cho rằng anh ta là Long Vương à, thằng nhóc Đinh Ân này chắc chắn là nhìn nhầm rồi”.
Người trung niên ngồi ở ghế lái phụ nhịn không được mà chế giễu.
“Thực sự không nhìn nhầm, anh ta thực sự đã phát hiện ra tôi, anh ta còn dùng ánh mắt để cảnh cáo tôi”, Đinh Ân nói một cách chắc chắn.
“Bốc phét hả? Xa như thế này mà còn dùng ánh mắt cảnh cáo cậu? Tôi biết là cậu đã luyện tập bắn súng từ bé nên thị lực vô cùng tốt nhưng mà cậu cũng thử nghĩ xem anh ta cũng phải có thị lực như cậu thì mới có thể dùng ánh mắt cảnh cáo cậu chứ!”
Người trung niên ngồi ở ghế lái phụ lại nói một cách chế giễu, chuyện này đã quá nực cười rồi, trên đời này làm sao lại cùng có hai con người với thị lực phi thường, giao tiếp bằng ánh mắt với nhau giữa khoảng cách một nghìn mét.
“Nhưng mà tôi thật sự nhìn thấy thế. Anh ta nhìn tôi, còn dùng ánh mắt cảnh cáo tôi!”, Đinh Ân có chút bực mình nói.