Chương 232: Phụ nữ mà hơn trăm cân thì là người không có tương lai!
“Ahaha”
Trời đã khuya, Lục Thanh Dao lại ngáp một cái, nhưng cô bé mập ở bên cạnh vẫn tiếp tục ăn, như thể ăn không bao giờ no.
Long Tiểu Tịch thì ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhìn đống lửa, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Người duy nhất đứng ngồi không yên là vệ sĩ Lục Thanh Dao. Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này, Lục Thanh Dao gan lớn, thân thủ lại tốt nên không sợ, nhưng anh ta cũng biết qua đêm ở nơi này mà không có người canh gác thì rất nguy hiểm.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là anh ta có dự cảm không lành, luôn linh cảm rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
“Giết giết giết!”
Lúc này, tất cả các hướng trong rừng đều truyền đến tiếng giết giết giết làm tim của bốn người đều nhảy dựng lên.
“Người nào? Ở đâu?”
Người vệ sĩ cũng có chút hoang mang, vội vàng nói.
“Mau ra đây, đừng giả thần giả quỷ!”
Lục Thanh Dao cũng cảm thấy khác thường, đây không giống tiếng của động vật, mà giống tiếng bước chân của người hơn. Nửa đêm giữa sườn núi hoang vắng này, làm sao lại có người.
Trong lúc nói thì Lục Thanh Dao cũng bảo vệ Long Tiểu Tịch và cô bé mập ở đằng sau lưng.
“Đường núi xa xôi hiểm trở. Đi đến nửa đường, đèn đã cạn dầu rồi tắt, quần áo cũng rách nát rồi”.
Trong bóng đêm truyền ra một giọng nói văng vẳng, chỉ có thanh âm vang lên, nhưng không có người nào từ trong bóng tối đi ra.
“Anh rốt cuộc là người hay là quỷ?”, Lục Thanh Dao có chút hoảng loạn nói.
“Là người hay là quỷ không quan trọng, quan trọng là tôi đến để lấy mạng của cô”.
Lúc này, chỉ nhìn thấy một người mặc áo choàng dài từ trong rừng cây đi ra, đi tới gần đống lửa mới nhìn rõ mặt của người tới, quả nhiên là người. Chỉ là áo choàng dài trên người anh ta có lẽ vì vội vã lên đường mà bị rách, nhìn có chút nhếch nhác.
“Anh đến đây làm gì?”
Lục Thanh Dao hỏi, lúc này cô mới có thể nhìn rõ chỗ người đàn ông đang đứng, cây cối xung quanh dần dần khô héo, xung quanh anh ta cây cỏ gần như không mọc được.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Dao thầm nghĩ người này không đơn giản.
“Cô chủ, cô dẫn bọn họ đi trước đi, để tôi chặn anh ta lại”.
Lúc này, người vệ sĩ đứng trước mặt Lục Thanh Dao vội vàng nói. Lục Thanh Dao nghe xong lời này, trong lòng có chút do dự, nhìn không ra lai lịch của người này. Người này là ai, giữa đêm khuya và tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
“Ộc”
Sau đó, người vệ sĩ đột nhiên cảm nhận được cơ thể có một cảm giác khác thường, một ngụm máu trào ra miệng, môi đen lại, sắc mặt trở nên cực kỳ gớm ghiếc, cả người đổ gục xuống đất.
Nhìn thì có vẻ như người đàn ông mặc áo choàng không hề động đến người vệ sĩ nhưng anh ta lại đổ gục xuống đất.
“Giao cô bé cho tôi, cô không nên đưa cô bé đến đây, tôi cho cô một phút để giải thích nếu không thì cô cũng có kết cục giống anh ta”.
Bách Lý Vô Cầu nhìn Long Tiểu Tịch sau đó lại nhìn Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói.
“Chị ấy muốn đấu võ với bố cháu, chị ấy không bắt cóc cháu mà chỉ muốn gặp bố cháu thôi!”, Long Tiểu Tịch vội vàng nói.
“Trừ khi tôi chết nếu không thì anh không được động đến một sợi lông của cô bé”.
Lục Thanh Dao vô cùng kiên quyết nói, là cô dẫn cô bé đến, nếu như xảy ra chuyện gì thì Long Thiên Tiếu chắc chắn sẽ giết cô mất. Vì vậy, bảo vệ Long Tiểu Tịch cũng chính là bảo vệ bản thân cô, trong lòng cô hiểu rất rõ.
“Cô không phải là đối thủ của tôi, mà tôi là thiên hạ đệ nhị”, Bách Lý Vô Cầu nhìn Lục Thanh Dao, ung dung nói.
“Thứ hai? Thế người giỏi nhất là ai?”
Lục Thanh Dao nghe thấy vậy thì gần như là hỏi theo bản năng, trên đời này lại có người thật thà đến thế, tự nhận mình là người giỏi thứ hai, trong lòng cũng đã tự biết rõ.
“Đệ nhất thiên hạ chính là người mà cô muốn thách đấu. Cô tưởng mình là ai, cô thế này mà cũng muốn làm đối thủ của Long Thiên Tiếu?”
Bách Lý Vô Cầu nhếch miệng cười giễu cợt, tuy rằng anh ta coi thường Long Thiên Tiếu nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của Long Thiên Tiếu.
Từng là người đứng đầu ở Đại Hạ, chưa từng gặp phải đổi thủ, nói là thiên hạ đệ nhất cũng không khoa trương.
“Ai mà chả nói được, nếu anh thật sự có bản lĩnh thì anh cứ tới đi”.
Lục Thanh Dao có chút không tin, nếu thiên hạ đệ nhất không tới thì cứ đấu thử với thiên hạ đệ nhị vậy.
Chỉ là cái người đệ nhị thiên hạ này trông có vẻ yếu đuối, tưởng chừng như một cơn gió là có thể thôi bay, như thế này mà cũng dám xưng là thiên hạ đệ nhị?
“Cô đã thua rồi, sở trường của tôi là dùng độc, trong vòng ba tiếng nữa mà cô không giải được độc thì cô ắt phải chết”.
Bách Lý Vô Cầu lãnh đạm nói rồi đi về phía Long Tiểu Tịch, Lục Thanh Dao nhìn thấy thế thì muốn ngăn chặn nhưng cô vừa định di chuyển thì phát hiện trên người mình không còn chút sức lực nào.
Chuyện này là thế nào?
Tuy rằng Bách Lý Vô Cầu ở ngay trước mặt nhưng cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta đi về phía Long Tiểu Tịch.
Nhìn thấy Bách Lý Vô Cầu đi tới, Long Tiểu Tịch có chút sợ hãi, kéo cô bé mập về phía sau để bảo vệ, đồng thời bước lùi dần về sau, sợ sệt nhìn Bách Lý Vô Cầu.
“Đừng sợ, chú không phải là người xấu”.
Bách Lý Vô Cầu ngồi xổm xuống, khuôn mặt mang theo ý cười và nói, vẻ mặt còn để lộ ra sự cưng chiều. Nhưng mà càng như vậy thì Long Tiểu Tịch càng không biết phải làm sao.
“Người xấu đều nói mình không phải là người xấu”, Long Tiểu Tịch chớp mắt và nói.
“Chú là bạn của mẹ cháu, mẹ cháu tên là Tô Vy, chú là bạn tốt của mẹ cháu. Cháu có thể gọi chú là chú Bách Lý và chú cũng là bạn tốt của bố cháu, bố cháu rất lo cho cháu, chắc bố cháu cũng sắp đến rồi”, Bách Lý Vô Cầu nói với vẻ mặt hiền lành.
“Chú nói thật chứ?”
Long Tiểu Tịch nửa tin nửa ngờ nói, cô bé không biết tên của mẹ mình cũng chưa bao giờ nghe Long Thiên Tiếu nhắc đến tên mẹ, người này lại biết tên của mẹ.
Mẹ của mình thật sự tên là Tô Vy à? Trong lòng Long Tiểu Tịch hoài nghi.
“Tất nhiên rồi”, Bách Lý Vô Cầu vỗ ngực nói.
“Vậy chị Thanh Dao bị sao thế? Chú đã làm gì chị Thanh Dao rồi?”, Long Tiểu Tịch chỉ Lục Thanh Dao và nói.
“Cô ấy à, tạm thời không cử động được, đợi lát nữa bố cháu đến, cô ấy sẽ bị làm sao thì còn tùy vào bố cháu”, Bách Lý Vô Cầu liếc nhìn Lục Thanh Dao và nói.
“Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?”
Lục Thanh Dao lúc này đã không còn khả năng phản kháng, cô cảm thấy sức lực cạn kiệt, sức lực toàn thân giống như là bị rút cạn đi.
“Yên tâm, không chết được, chỉ là tạm thời mất khả năng phản kháng. Nhưng mà, hôm nay cô không tránh khỏi cái chết, cô không nên làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, càng không nên chọc tức tên Long Thiên Tiếu máu lạnh đó”.
Bách Lý Vô Cầu vốn chỉ định nói câu đầu thôi, sau lại thay đổi hoàn toàn, dường như là dự đoán trước kết cục của Lục Thanh Dao.
Ngay lúc này, ánh sáng đột nhiên từ khắp nơi chiếu đến, trên bầu trời cũng truyền đến từng tiếng ầm ầm.