Gia chủ, thế nào rồi, báo cảnh sát được không?”
Thấy nét mặt của Lục Khải Lương có chút bất thường, mọi người có chút lo lắng hỏi.
“Bọn họ nói, bảo tôi đợi phản hồi sau?”
Lục Khải Lương có chút sững sờ, mọi người nghe xong cũng chết lặng, báo cảnh sát mà cũng phải đợi phản hồi, phản hồi cái gì chứ, thật đúng là vớ vẩn!
Đợi thì có thể có được phản hồi từ phía cảnh sát sao?
“Alo, ông Lục còn ở đó không?”
Chính vào lúc này, giọng nói truyền cảm ở đầu dây bên kia lại vang lên.
“Còn, còn, còn! Thế nào, có phải sẽ phái người qua đây không?”
Lục Khải Lương có chút gấp gáp hỏi, so với sự gấp gáp của Lục Khải Lương, cậu Tiểu Nhị lúc này lại vô cùng nhàn nhã thưởng thức món ăn trên bàn.
“Không phải, ông Lục, chuyện nhỏ như này thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào. Bên trên tin tưởng rằng các vị có thể tự mình xử lý tốt, nếu không có việc gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây!”
Đầu dây bên kia truyền đến những lời thoái thác như vậy, nói xong liền cúp máy. Ai nấy nghe xong cũng đều ngơ ngác, đây là thể loại tình huống gì vậy, có thể tự mình giải quyết thì còn cần báo cảnh sát làm cái quái gì nữa chứ?
“Sao rồi, báo cảnh sát được chưa?”
Tiểu Nhị đứng lên hỏi.
“Cái này…”
Sắc mặt Lục Khải Lương có chút bối rối, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Đám người này ở thành phố Đông Giang làm ăn kiểu quái gì thế này, nếu tôi có thể tự mình xử lý được thì còn cần báo cảnh sát làm gì nữa cơ chứ? Lục Khải Lương chửi thầm trong lòng, cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
“Thầy đã bảo rồi, hôm nay sẽ không có một ai ở Đông Hải dám quản chuyện của nhà họ Lục đâu!”
Tiểu Nhị nói chắc nịch, mọi người nghe xong, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi bắt đầu đoán già đoán non xem Tiểu Nhị rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến cho cảnh sát của thành phố Đông Giang đều ngoảnh mặt làm ngơ trước chuyện của nhà họ Lục. Nếu thế thì người này phải có năng lực to cỡ nào chứ?
“Chuyện này, để tôi gọi lại lần nữa…”
Lục Khải Lương không còn cách nào khác, đành phải lên tiếng. Nói đoạn, ông ta bấm gọi đến số điện thoại của bố mình, nhưng có vẻ như Lục Huyền Cơ không mang theo điện thoại, bởi trôi qua một thời gian rất lâu mà vẫn không có ai nghe máy, điều này khiến cho Lục Khải Lương không khỏi lo lắng.
“Bố ạ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Bên bố đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Gia tộc chúng ta, hiện giờ đều đang nằm trong tay kẻ khác rồi!”
Sau khi nhận điện thoại, Lục Khải Lương ấm ức nói.
“Bên này bố đang gặp chút chuyện, đợi mọi chuyện bên này giải quyết ổn thỏa thì vấn đề của bên con cũng sẽ được giải quyết thôi. Đừng có cuống, chuyện không đáng ngại!”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lục Huyền Cơ.
“Nhưng mà, bố à, bây giờ con…”
“Đừng có lôi thôi nữa, bên đây vẫn còn có chuyện cần phải giải quyết, đều là tại đứa con gái ngoan của cậu đấy. Lần này, nếu chuyện bên đây xử lý không tốt thì gia tộc này của chúng ta cũng xong đời. Đừng có ở đó mà đòi sống đòi chết nữa, cậu thân là gia chủ của nhà họ Lục, vào những lúc như thế này thì càng phải kiên cường!”
Lục Huyền Cơ lại cắt ngang lời Lục Khải Lương một cách thô bạo, trách móc nặng lời. Lục Khải Lương nghe xong, bỗng chốc không biết phải nói gì, từ trước đến nay, ông ta đều vừa kính vừa sợ ông bố có tính khí nóng nảy này của mình, lúc này lại càng không dám hó hé gì thêm.
“Được rồi, đợi tin tức của bố!”
Lục Huyền Cơ lại lên tiếng, nói xong lời này liền cúp điện thoại.
Phát hiện điện thoại bị cúp ngang, Lục Khải Lương mang vẻ mặt bi thương, cái gì gọi là hết cứu, chắc có lẽ chính là tình trạng lúc này đây!
Phía bắc thành phố Lâm Giang, trên núi Mang.
Lúc này, mặc dù đang là ban đêm, nhưng khắp nơi đều là đèn đuốc sáng rực. Xung quanh núi Mang là chốn hoang vu, vốn không có người sinh sống, nhưng dưới chân núi lại có rất nhiều xe cộ qua lại.
Chủ nhân của những chiếc xe đó nhìn thấy xe đang đỗ dưới núi Mang, trên núi lại có vô số đèn sáng, bọn họ không khỏi quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay là ngày gì, mà muộn như vậy rồi, trên núi Mang này lại náo nhiệt thế chứ?
“Cậu Long, phát hiện có một chuyện kỳ quái!”
Long Thiên Tiếu đang cùng với Cố Tuyết Cầm lên trên núi, lúc này, Trần Hướng Thiên đuổi theo, thở hổn hển nói.
“Chuyện gì ạ?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Ở phía bên kia núi, người của chúng ta phát hiện có một người khá kỳ lạ, hắn ta cũng đang đi lên núi. Bên chúng tôi thực ra không hề có ai ở bên đó, bởi vì rừng cây bên đó quá rậm rạp, người bình thường rất khó vào. Nhưng người này lại có thể đi vào một cách dễ dàng như đi trên đất phẳng vậy”.
Trần Hướng Thiên lấy lại hơi rồi mới nói một mạch.
“Như đi trên đất phẳng là sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, địa hình của núi Mang này rất đặc biệt, sao có thể leo núi như đi trên mặt đất bằng được chứ? Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút tò mò.
“Nói là như đi trên đất bằng nhưng thực ra cũng có hơi phóng đại. Người này mặc một chiếc áo choàng dài, cầm một chiếc đèn lồng trên tay, hắn ta đi đến đâu, cây cối khô héo đến đó, chết như ngả rạ. Vì vậy, tốc độ lên núi của hắn ta không hề chậm hơn chúng ta”.
Trần Hướng Thiên báo cáo một cách chi tiết, Cố Tuyết Cầm nghe xong thì ngạc nhiên, còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao?
Nhưng khi cô nhìn sang Long Thiên Tiếu, mắt anh vẫn mang dáng vẻ bình thường.
“Bình thường thôi!”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Sao lại bình thường chứ? Trên đời này, sao lại có người kì quái như vậy được, anh biết người đó là ai sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi với nét mặt ngạc nhiên. Một chuyện bất thường như vậy mà qua miệng của Long Thiên Tiếu lại biến thành một chuyện bình thường như ở huyện thế?
“Người đó là Bách Lý Vô Cầu, anh ta là chính là chất độc biết đi đấy. Đừng nói đến cây cối nhỏ nhoi, cho dù là người, trong vòng năm trượng, không ai còn mạng, thậm chí còn tan thành tro bụi”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu giải thích. Trần Hướng Thiên nghe xong mà vẫn không hiểu.
Còn Cố Tuyết Cầm nghe xong lại càng thêm kinh ngạc, Bách Lý Vô Cầu này lợi hại vậy sao? Có điều, Bách Lý Vô Cầu đến chỗ này để làm gì chứ? Hơn nữa, còn xách theo đèn lồng lên núi, người này muốn làm gì chứ?
“Trên đời này, có một số loại độc dược, chỉ cần có lửa là sẽ phát huy tác dụng, độc của Bách Lý Vô Cầu chính là kiểu như vậy. Vậy nên, anh ta mới mang chiếc đèn lồng này lên núi”.
Long Thiên Tiếu thấy hai người họ vẫn chưa hiểu nên tiếp tục giải thích. Bách Lý Vô Cầu là một thiên tài về y học. Xét về phương diện sử dụng độc dược, anh ta chính là thiên tài trong các thiên tài, một số loại độc chưa từng nghe đến, cũng như một số phương pháp đầu độc chưa từng được nghe qua đều sẽ được anh ta “khai quật”.
Cũng giống như bây giờ, dùng hơi nóng để kích hoạt chất độc.
Lời nói của Long Thiên Tiếu khiến cho Cố Tuyết Cầm và Trần Hướng Thiên cảm thấy choáng váng.
“Đi thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa! Báo cho người của ông, nếu có tin tức gì lập tức báo lại cho tôi”.
Long Thiên Tiếu lại lên tiếng, nói đoạn, anh đi về phía trước, đường núi hiểm trở nhưng đối với anh ấy mà nói, đây chẳng xá gì. Trước đây khi ở chiến khu biên giới phía Nam, hoàn cảnh khắc nghiệt nào, anh cũng đều trải qua cả rồi.
Đúng lúc này, ở phía bên kia ngọn núi, dưới bầu trời đêm đen kịt, một tia sáng yếu ớt nhấp nhoáng trong đêm, Bách Lý Vô Cầu cầm đèn lồng trên tay, hướng về đỉnh núi đi tới.
Hướng đi lên trên núi Mang bên này thật ra là con đường lên núi nhanh nhất, chỉ có điều cây cối hơi um tùm rậm rạp, khiến cho việc lên núi vô cùng khó khăn.
Bách Lý Vô Cầu cầm đèn lồng trên tay, đi đến đâu, cây cỏ héo úa, ngả rạp đến đấy, giống như là muốn tạo cho anh ta một con đường bằng phẳng vậy, cảnh tượng vô cùng ma mị.