Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Chương 224: Tôi là chủ Nam Cảnh

“Tôi hiểu rồi anh cả, tôi đã nhờ phía Trần Hướng Thiên phong tỏa đường vào thành phố, đồng thời bố trí nhân lực kiểm tra camera, tìm kiếm tung tích của Tiểu Tịch”.

Lâm Hy vội vàng nói.

“Ừm, càng nhanh càng tốt”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Anh cả, chuyện này chỉ có anh biết thôi sao?”

Lâm Hy lại hỏi.

“Ừm. Tạm thời chỉ mình tôi biết”.

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng.

“Vậy tôi hiểu rồi”.

Lâm Hy nhàn nhạt nói, nói xong liền cúp máy.

Trong phòng của Cố Tuyết Cầm, lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên, trên màn hình hiển thị là cô giáo Lương. Cố Tuyết Cầm thấy đó là số của Lương Tuyết Oánh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lúc này không phải cô gái nhỏ đang đi học sao? Tại sao cô giáo chủ nhiệm lại gọi điện thoại cho cô? Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô vẫn nghe điện thoại.

“A lô, cô giáo Lương, có chuyện gì vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Cô Cố, không hay rồi, đã xảy ra chuyện!”

Giọng nói hoảng hốt của Lương Tuyết Oánh phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.

“Cô giáo Lương, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền cảm thấy bối rối, hỏi. Trong lòng cô có loại dự cảm không lành.

“Sau buổi ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không cùng trở về với chúng tôi, chúng tôi đã tìm khắp trường mẫu giáo, nhưng không tìm thấy cô bé!”

Giọng nói của Lương Tuyết Oánh vô cùng hoảng loạn. Chuyện như vậy, nếu thật sự không tìm thấy người ở trong trường, bọn họ sẽ không trực tiếp thông báo cho phụ huynh học sinh.

“Cô giáo Lương, chuyện là như thế nào? Tiểu Tịch đang đi học, sao lại không tìm thấy con bé?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm liền thay đổi, sắc mặt tái nhợt, hỏi.

“Chuyện này tôi cũng không biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi”.

Lương Tuyết Oánh vô cùng khó xử nói.

“Cô đợi một chút, chúng tôi qua ngay đây”.

Cố Tuyết Cầm có chút luống cuống, cúp điện thoại xong liền đi ra ngoài, cô đang định đi tìm Long Thiên Tiếu, chỉ là vừa mới ra đến cửa liền đụng phải anh đang bước vào.

“Long Thiên Tiếu, không ổn rồi, Tiểu Tịch xảy ra chuyện, con bé mất tích rồi, cô giáo Lương nói sau buổi hoạt động ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không trở về với bọn họ”.

Cố Tuyết Cầm nắm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, bối rối nói.

“Tôi biết rồi”.

Long Thiên Tiếu lại khá bình tĩnh, lúc này, hoảng sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì.

“Anh biết rồi?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Ừm. Hốt hoảng không thể giải quyết được vấn đề gì. Bọn họ nhằm vào tôi, tôi không xuất hiện, Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Anh định làm gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi. Thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô cũng buông lỏng một chút, nhưng cô vẫn rất lo lắng. Dù sao, cô cũng không biết người kia là ai, không biết đối phương sẽ làm gì Tiểu Tịch.

“Dám động đến Tiểu Tịch, bất luận mục đích của bọn họ là gì, chỉ có đường chết!”

Long Thiên Tiếu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sát khí trong lòng anh đã bắt đầu dâng lên.



“Con bé bị dẫn đi trong buổi hoạt động ngoài trời, người dẫn nó đi chắc chắn là người quen, nếu không, con bé sẽ không dễ dàng đi theo người khác”.

Cố Tuyết Cầm lại nói, cô hiểu rất rõ Long Tiểu Tịch, cô bé là một đứa trẻ thông minh, càng không phải là một đứa trẻ dễ bị lừa.

“Hiện tại bọn họ kêu tôi đến phía Bắc thành phố, tôi qua đó ngay đây”.

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó nói.

“Tôi đi cùng với anh”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Không cần, cô ở nhà đi, tôi có thể giải quyết”.

Long Thiên Tiếu tự tin nói.

“Không được, tôi đi cùng với anh, một mình anh đi, lỡ gặp nguy hiểm biết phải làm sao?”

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm kiên quyết nói.

“Cũng được”.

Long Thiên Tiếu cũng không bận tâm.

“Bên phía trường mẫu giáo đã báo cảnh sát. Phía chúng ta, có phải cũng nên thông báo với cảnh sát không, có lẽ bọn họ có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta, đi như vậy, không phải là quá mạo hiểm sao?”

Cố Tuyết Cầm đi theo sau Long Thiên Tiếu, có chút gấp gáp nói.

“Tôi đã đánh tiếng với phía cảnh sát rồi, hiện tại bọn họ đã phong tỏa toàn bộ thành phố, nếu Tiểu Tịch còn ở trong thành phố, người bắt con bé sẽ không thể rời khỏi đây”.

Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái, sau đó nói. Nói xong, anh liền khởi động xe.

“Vù vù vù!”

Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, là Lâm Hy gọi tới.

“Sao rồi?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Lần cuối cùng Tiểu Tịch xuất hiện là ở phía Bắc thành phố, trong tình trạng hôn mê. Một cô gái 15-16 tuổi ôm cô bé lên chiếc xe con biển số j756r3 đi ra khỏi thành phố, đi theo còn có một tên vệ sĩ”.

Lâm Hy nói trong điện thoại.

“Gửi ảnh chụp qua đây, tôi muốn xem cô gái đó trông như thế nào”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng.

“Được, tôi chuyển cho anh ngay đây”.

Lâm Hy nhanh chóng nói, nói xong liền cúp máy.

“Sao? Thấy vị trí của Tiểu Tịch chưa?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Chỉ tìm thấy dấu vết cuối cùng”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, một lát sau, anh nhận được vài bức ảnh, đó là ảnh chụp lấy từ camera quay phim, có một số bị mờ không nhìn rõ lắm.

Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô gái khoảng 15-16 tuổi trong bức ảnh, trong mắt anh hiện lên một tia sát ý.

Ngay lập tức, anh gọi một cuộc điện thoại khác.

“A lô, xin hỏi là ai vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.

“Lục Huyền Cơ, nếu con gái tôi xảy ra chuyện bất trắc, cháu gái ông và thậm chí là cả nhà họ Lục ở Đông Hải đều phải chôn theo”.

Sau khi Long Thiên Tiếu kết nối điện thoại, anh lạnh lùng nói.

“Cậu cậu là ai? Cháu gái tôi đã làm gì con gái cậu?”

Nghe thấy giọng nói này, Lục Huyền Cơ chỉ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời ông ta không nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai!

“Tôi là Long Thiên Tiếu! Chắc ông vẫn chưa quên tôi chứ, ông tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”

Long Thiên Tiếu lại lạnh lùng nói, nói xong, anh liền cúp máy, trực tiếp đi về phía Bắc thành phố.

Khi nghe thấy ba chữ Long Thiên Tiếu, Lục Huyền Cơ suýt chút nữa khuỵu xuống, nhưng tình tế cấp bách, ông ta không thể hoảng loạn.

“Người đâu, cô chủ đang ở nơi nào?”

Lục Huyền Cơ hét lên.

“Thưa ông chủ, giờ này chắc cô chủ đang ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, mấy ngày nay, cô chủ đều ở đó, đến đó rất thường xuyên”.

Lúc này, một ông lão trông có vẻ là quản gia bước tới, đáp lại.

“Ông có chắc là con bé vẫn ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi không? Gọi điện thoại cho nó và tìm vệ sĩ bên cạnh con bé, làm ngay đi, tôi muốn biết vị trí của nó”.

Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh như băng, nói, thấy dáng vẻ của ông ta, quản gia cũng có chút hoảng sợ.

“Ông chủ, có điện thoại, là vệ vĩ bên cạnh cô chủ gọi tới”.

Đúng lúc này, điện thoại của quản gia vang lên. Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ giật lấy điện thoại, sau đó bắt máy.

“Lục Thanh Dao đang ở đâu?”

Lục Huyền Cơ thô bạo nói.

“Là ông chủ đúng không ạ?”

Đầu dây bên kia, có chút không chắc chắn nói.

“Tôi vẫn chưa chết, các người đã dám làm chuyện mờ ám sau lưng tôi, quả thực là làm xằng làm bậy mà, các người muốn nhà họ Lục bị chôn vùi thì mới vui sao, nếu không muốn, bây giờ gửi vị trí ngay cho tôi. Các người có biết mình đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì không?”

Lục Huyền Cơ rống lên.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!