Chương 223: Huy chương Tử Kinh Vân
“Dì đang nói gì vậy, trong khu rừng rậm Nam Cảnh có vô số bọn cướp Đông Khấu ẩn nấp, chúng thuận theo bờ biển phía đông đến, bọn chúng ẩn nấp ở đó đốt phá, giết hại, cướp bóc người dân khu vực biên giới, ngày đêm muốn tiến vào đất liền chiếm lấy lãnh địa và thành phố của chúng ta. Nếu như không có những binh lính Nam Cảnh đầu to chúng cháu thì làm sao thành phố Lâm Giang được yên bình như vậy?”
Lưu Tiến Đạt có chút oán giận nói.
“Cái đó có liên quan gì đến tôi? Cậu đang muốn nói mình vì nước vì dân, đại công vô tư đấy à? Có ai ép mấy người phải làm như vậy không? Còn không phải do chính mấy người bị coi thường phải chạy đến chỗ rừng rú như Nam Cảnh đấy sao?”
Vương Mỹ vô cùng hèn mọn đáp lại.
“Dì đúng là loại người chỉ biết mình không biết lo cho người khác, mẹ tôi làm bạn với dì đúng là một sự sỉ nhục”.
Lưu Tiến Đạt nghe vậy, tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên.
“Lưu Tiến Đạt, anh có thể đi rồi, chỗ này không có chuyện của anh nữa”.
Long Thiên Tiếu thấy tình huống này cũng thản nhiên nói.
“Hừm”.
Lưu Tiến Đạt khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Mỹ, sau đó lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu.
“Anh Long, hôm nay tôi xin phép đi trước, nếu như có cơ hội tôi hi vọng có thể mời anh một bữa cơm. Tôi sau này có thể sẽ ở lại thành phố Lâm Giang, làm việc cho tập đoàn Long Đằng!”
Lưu Tiến Đạt sau khi hừ lạnh một tiếng với Vương Mỹ liền nhìn Long Thiên Tiếu chắp tay, cúi người một góc 90 độ vô cùng cung kính nói.
Biểu hiện này cũng khiến cho Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, huy chương trong tay Long Thiên Tiếu rốt cuộc là huy chương gì vậy, vì sao lại khiến Lưu Tiến Đạt chấn động đến thế.
Sau khi Long Thiên Tiếu gật gật đầu, Lưu Tiến Đạt liền rời đi.
Lưu Tiến Đạt cũng không muốn ở lại chỗ này, anh ta sợ mình nếu còn tiếp tục nói chuyện với dì Vương kia sẽ không nhịn nổi mà ra tay đánh người mất.
Anh ta lớn đến nhường này cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy.
“Đi thôi, cùng tôi lên trên nói chút chuyện”.
Lưu Tiến Đạt đi rồi, Cố Tuyết Cầm mới nói. Cô cũng thật sự không ngờ được, sự việc ngày hôm nay cứ như vậy xong xuôi cả rồi, vốn còn tưởng Lưu Tiến Đạt này sẽ trở thành Tôn Hạo thứ hai.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đi theo Cố Tuyết Cầm lên tầng. Thấy một màn này Vương Mỹ vô cùng oán hận, đều trách tên Lưu Tiến Đạt kia, còn vô dụng hơn cả Long Thiên Tiếu.
“Trong tay anh là gì vậy, đưa cho tôi xem”.
Sau khi tiến vào phòng, Cố Tuyết Cầm vươn tay về phía Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng bất đắc dĩ, cầm huy chương Tử Kinh Vân đưa cho Cố Tuyết Cầm.
“Thứ này rốt cuộc là gì vậy? Cái này cũng quá kì lạ rồi, trên mặt chỉ in hình hoa Tử Kinh, còn lại chẳng có dấu hiệu gì nữa”.
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng cầm lấy huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vô cùng nghi hoặc nói.
Long Thiên Tiếu nghe được chỉ có thể cười khổ, Cố Tuyết Cầm có thể nhìn ra được manh mối từ huy chương Tử Kinh Vân này mới là lạ đấy!
Ở Đại Hạ những người sống có được Tử Kinh Vân không quá năm người, anh chính là một trong số đó.
Huy chương Tử Kinh Vân chỉ có sĩ quan Đại Hạ có hàm vị nhất định mới có thể nhận được thôi.
Cố Tuyết Cầm nhìn huy chương trong tay một lúc, ánh mắt lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Nhìn bộ dạng của Long Thiên Tiếu cô liền biết dù có hỏi Long Thiên Tiếu cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì đâu.
Kết quả cô lấy điện thoại của mình ra chụp hình huy chương Tử Kinh Vân.
Sau đó, cô tải bức ảnh lên máy tính và lợi dụng chức năng nhận dạng hình ảnh trên máy tính, Cố Tuyết Cầm muốn thử để máy tính nhận dạng huy chương Tử Kinh Vân nhưng sau khi phân biệt tìm tòi một lúc căn bản vẫn không tìm ra được huy chương Tử Kinh Vân là gì, chỉ thấy một đống lộn xộn linh tinh gì đó.
Cô lại mở công cụ tìm kiếm, thử tìm chút tin tức về huy chương Tử Kinh Vân nhưng vẫn như cũ không thể tìm được gì.
“Được rồi không có đâu, mấy thứ này có thể tôi cũng không có”.
Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng của Cố Tuyết Cầm, cảm thấy có chút buồn cười nói.
“Thứ này có tác dụng gì? Nó có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh? Anh cũng có liên quan gì đến chiến khu kia?”
Cố Tuyết Cầm tuy không có được đáp án nhưng vẫn cố hỏi thêm.
“Thứ này chứng minh cho thân phận. Chứng minh cô từng làm cái gì, từng có chiến công như thế nào! Thứ này của chiến khu Nam Cảnh! Về phần tôi có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh, nếu tôi nói cả chiến khu Nam Cảnh đều phải nghe lời tôi, cả Nam Cảnh đều dưới trướng của tôi, tôi là chủ của Nam Cảnh đó, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu nắm huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vẻ mặt như đang trêu tức nhìn Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Không tin! Chủ Nam Cảnh là quan lớn của Đế Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liên tục lắc đầu nói. Cô nghe được lời này của Long Thiên Tiếu phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Mặc dù Long Thiên Tiếu có biểu hiện kinh người vượt quá sức tưởng tượng của cô nhưng cô cũng khó lòng nghĩ được anh với người quyền cao chức trọng, hô phong hoán vũ kia là cùng một người.
“Vậy thì đúng rồi, cô không tin còn hỏi tôi làm gì?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, miệng khẽ cong lên, có chút buồn cười nói.
“Anh”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong nháy mắt cũng hết chỗ nói.
Tên kia nói những lời này cũng quá khoa trương rồi, nghe giống như đang chém gió, cái gì mà chủ của Nam Cảnh, gì mà toàn Nam Cảnh đều do anh ta định đoạt, anh nếu lợi hại như vậy thì mấy năm nay phải trốn ở chỗ này sao.
Một nhân vật như vậy, không phải sẽ là người có quyền cao chức trọng, một hô trăm đáp sao?
Năm năm nay, Long Thiên Tiếu đều bị người khác coi thường, không hề có tôn nghiêm, người quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió cần phải sống cuộc sống như vậy sao?
“Ting ting ting!”
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cũng cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến.
Khi đọc tin nhắn, lông mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt cũng thay đổi.
“Sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm chú ý đến biểu cảm biến hóa của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Không có gì, tôi xuống dưới gọi cuộc điện thoại đã”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy đứng lên rồi đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ này của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm thêm nghi hoặc, bộ dạng này của Long Thiên Tiếu giống như không có chuyện gì sao?
Xuống đến dưới tầng, Long Thiên Tiếu gọi điện thoại cho Lâm Hi.
“Anh cả, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Hi hỏi lại.
“Tiểu Tịch bị người ta bắt đi rồi”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng thốt ra.
“Cái gì? Lúc này con bé không phải đang ở trường học sao?”
Lâm Hi nghe vậy, như người từ trong mơ bừng tỉnh dậy.
“Con bé vốn ở trường học nhưng bị đối phương dẫn đi. Đối phương không cần tiền, cũng không cần người, mà nhằm vào tôi, bọn chúng bảo tôi đến cửa Thành Bắc, nếu không sẽ khó đảm bảo an toàn cho Tiểu Tịch. Bọn chúng vì tôi mà đến”.
Ngữ khí của Long Thiên Tiếu lạnh như băng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lâm Hi vội vàng hỏi.
“Bọn chúng bảo tôi đến Thành Bắc vậy Tiểu Tịch chắc chắn không ở Thành Bắc, bây giờ cô thuyên chuyển lực lượng của mình tìm xem Tiểu Tịch cuối cùng mất tích ở chỗ nào. Bọn chúng nhằm vào tôi, tôi không lộ diện thì Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu lại phân phó, tuy ngữ khí lạnh như băng nhưng lúc này anh không có chút bối rối nào.