Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

“Bà nội nếu không có chuyện gì nữa thì cháu cúp máy đây”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Chờ chút đã”.

Lúc này, bà cụ nhà họ Cố rốt cuộc cũng sốt ruột.

“Bà nội, bà còn có chuyện gì nữa ạ?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Cố Tuyết Cầm, bà sẽ không vòng vo nữa. Bà sẽ nói rõ, các điều khoản bổ sung trong hợp đồng với nhà họ Tần, có phải cháu đã vô tình thêm lẫn những điều khoản không nên có vào không?”

Bà cụ nhà họ Cố nói với ngữ khí lạnh lùng.

“Vâng, có điều không phải là không cẩn thận mà cháu cố ý thêm vào đấy”.

Cố Tuyết Cầm trực tiếp nói cháu đang cố ý bà có thể làm gì được cháu nào?

“Cố Tuyết Cầm cháu thật sự muốn đẩy sự việc đến mức đường cùng vậy sao?”

Bà cụ Cố cắn răng nói.

“Không phải cháu đẩy sự việc đến bước đường cùng đâu, bà nội, là bà khiến mọi chuyện đến bước đường cùng đấy. Đuổi chúng cháu ra khỏi nhà họ Cố, lấy đi hợp đồng cháu vất vả kiếm được, mang thành quả của cháu giao cho người khác, chẳng lẽ bà không cảm thấy chính mình còn chưa đủ tuyệt tình sao?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng lạnh lùng đáp lại.

Mấy năm nay cô cũng không phải không nghĩ đến chuyện phản kháng chỉ là không tìm được cơ hội thôi, chỉ cần cho cô cơ hội thì những người nhà họ Cố này căn bản không phải đối thủ của cô.

“Mày!”

Bà cụ Cố tức giận không làm gì được.

“Nếu bà muốn nói chuyện với cháu thì xin chú ý đến thái độ một chút, nếu ngay cả cảm xúc của mình bà cũng không khống chế được thì đừng nói chuyện với cháu nữa. Dù sao chuyện hợp đồng bất luận có thành được hay không cũng không liên quan đến cháu. Hơn nữa, cho dù hợp đồng này cuối cùng không đàm phán được, cho dù có chịu tổn thất, người chịu thiệt cũng không phải cháu. Mọi người đều là người trong gia tộc lớn, nếu còn không hiểu rõ sự tình như vậy, thật sự không cần phải nói chuyện với cháu đâu”.

Cố Tuyết Cầm lại thản nhiên nói, lúc này bà cụ Cố đã giận đến không nói thành lời.

“Nếu không có chuyện gì thì cháu cúp máy trước đây”.

Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói, không đợi bà cụ Cố đáp lời cô đã cúp điện thoại.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, bà cụ Cố đã giận đến sôi máu.

“Phản rồi, thật sự muốn làm phản rồi, nó muốn thế nào đây? Tôi đã nói đến nước này rồi, nó còn muốn thế nào đây? Trong lòng nó căn bản không có người bà nội này”.

Sau khi thấy Cố Tuyết Cầm ngắt máy, bà cụ Cố mới thở hắt ra từng hơi.

“Bà nội, Cố Tuyết Cầm kia vốn không có giáo dục, bất trung bất hiếu bà quan tâm nó làm gì?”

Lúc này, Dương Thị vợ ông hai Cố Vân Hải còn không quên giẫm đạp Cố Tuyết Cầm.

“Đúng vậy, đúng là vậy, chỉ với chút khả năng đó thì có gì ghê gớm hơn người chứ? Đê tiện, tào lao”.

“Đứa con gái này về sau chuyện nhà họ Cố ngàn vạn lần không thể để nó nhúng tay vào, quả đúng là nuôi sói trong nhà mà”.

Mọi người đều đang dị nghị bàn luận, một cách đáng ngạc nhiên là đều đang công kích Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm là ác mộng của bọn họ, phong cách làm việc của Cố Tuyết Cầm mạnh mẽ dứt khoát, thiết diện vô tư không giống với nhà họ Cố.

Nếu để cho người như vậy làm chủ bọn họ căn bản không có một chút cơ hội kiếm chác nào.

“Đủ rồi ngậm hết miệng lại cho tôi! Nó chỉ dùng chút thủ đoạn này liền đưa các người vào tròng rồi, nếu nó không được thì các người lại càng không. Các người có nhiều con mắt vậy, chỉ để làm màu thôi sao? Bình thường lúc vơ vét tiền, mấy người cầm không ít đâu, lúc làm việc sao chẳng có nổi một người chuyên tâm vậy”.

Nghe thấy những lời này bà cụ Cố vô cùng giận dữ, mọi người nghe thấy vậy cũng không một ai dám nói lời nào, hừ một tiếng cũng không. Một mặt là thấy chột dạ, một mặt cũng không dám phản bác.

“Lui xuống hết cho tôi, không tìm được phương án ứng phó còn tụ hợp lại ở chỗ này có tác dụng gì chứ?”

Bà cụ Cố ổn định cảm xúc một chút sau đó nhìn mọi người nói, mọi người nghe vậy cũng không dám ở lại đều tản nhau rời đi. Nhìn thấy mọi người rời đi bà cụ Cố nhắm hai mắt lại, lấy tay day day huyệt thái dương của mình.

Giờ phút này lòng bà ta vô cùng hỗn loạn.

Hiện giờ là hơn 11 giờ, sau khi đưa Long Tiểu Tịch đến trường Long Thiên Tiếu vẫn luôn trốn trong phòng của Cố Tuyết Cầm.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô gầm rú.

Tiếp đó truyền đến tiếng nói chuyện, là giọng của Vương Mỹ, còn có tiếng một người đàn ông. Cố Tuyết Cầm mở cửa sổ ra, bởi vậy cả cô và Long Thiên Tiếu đều có thể nghe được động tĩnh bên ngoài.

“Người đó đến rồi, anh cùng tôi xuống đó đi!”

Cố Tuyết Cầm nghe được giọng nói kia liền nhìn Long Thiên Tiếu nói.

“Được thôi”.

Long Thiên Tiếu vô cùng hào sảng đáp, bất luận nói thế nào Cố Tuyết Cầm cũng là người phụ nữ của anh, ít nhất trên danh nghĩa thì là vậy, anh sẽ không để bất kì kẻ nào ức hiếp cô.

“Chúng ta có cần thân mật chút không?”

Cố Tuyết Cầm hỏi, tuy là nói vậy nhưng bàn tay nhỏ đã không khách sáo mà kéo cánh tay Long Thiên Tiếu, tựa hồ như sợ Long Thiên Tiếu sẽ chạy mất vậy.

“Tùy cô thôi”.

Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói.

“Xí, Long Thiên Tiếu anh không cần bày ra điệu bộ sao cũng được vậy đi. Anh ta hiện tại muốn bắt vợ anh đấy, anh có thái độ gì vậy?”

Cố Tuyết Cầm rất không hài lòng với thái độ của Long Thiên Tiếu, tên xấu xa này có thái độ gì đây, chẳng lẽ anh không để ý đến cô một chút nào sao? Cố Tuyết Cầm bất mãn oán thầm.

Quả nhiên đàn ông đều là móng heo. (Chỉ những người đàn ông sau khi theo đuổi thành công cô gái sẽ thay đổi không còn quan tâm nhiệt tình như trước.)

“Vậy có cần tôi xuống phế anh ta luôn không?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không biết nên nói gì.

“Anh đến lúc đó xem xét tình huống, nếu anh ta quá đáng thì anh cứ phế bỏ đi”.

Cố Tuyết Cầm cũng thản nhiên nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Cố Tuyết Cầm, khách đến rồi, con còn trốn trên đó làm gì vậy?”

Lúc này truyền đến giọng nói của Vương Mỹ, nghe thấy giọng nói này Cố Tuyết Cầm khẽ nhíu đôi mày thanh tú, thở dài một hơi vẫn phải đi xuống.

Nhưng là kéo Long Thiên Tiếu cùng đi xuống, hơn nữa còn vô cùng thân mật khoác tay nhau.

Trong phòng khách, một người đàn ông cao lớn, da màu lúa mì đang ngồi trước bàn, đối diện anh ta là Vương Mỹ.

Vương Mỹ cùng anh ta nói gì đó, nói năng thận trọng, nói chuyện đâu ra đấy, điều này khiến cho Vương Mỹ có chút xấu hổ.

Cố Tuyết Cầm cùng Long Thiên Tiếu từ trên cầu thang đi xuống, đúng lúc Vương Mỹ cũng nhìn lên, khi bà ta thấy Cố Tuyết Cầm khoác tay Long Thiên Tiếu sắc mặt liền tái đi.

“Ồ, đây chính là cô Cố sao?”

Người đàn ông có thân hình cao lớn đứng lên, xoa đầu nhíu mày có chút không được tự nhiên lắm.

Nhìn thoáng qua Cố Tuyết Cầm anh ta càng thêm ngại ngùng, anh ta từ trước đến giờ chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, dáng người cao gầy tướng mạo ngũ quan lại càng không phải bàn.

“Phải”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, ngữ khí lãnh đạm đáp lại.

“Haha, xin chào cô Cố, tôi tên Lưu Tiến Đạt, vốn là người thô lỗ mong cô Cố không để ý”.

Lưu Tiến Đạt cười ha hả, có chút xấu hổ đáp, đứng trước người con gái xinh đẹp như vậy, anh ta cũng rất khó cư xử tự nhiên được.

“Không sao”.

Cố Tuyết Cầm thản nhiên đáp.

“Xin hỏi người này là?”

Lưu Tiến Đạt lúc này mới để ý đến Long Thiên Tiếu được Cố Tuyết Cầm khoác tay, sửng sốt một chút liền hỏi. Trong lòng cũng bắt đầu suy đoán thân phận của Long Thiên Tiếu.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!