"Hợp tác với nhà họ Cố, trên phương diện người hợp tác, chúng tôi chỉ biết Cố Tuyết Cầm, những người khác liên lạc không có tác dụng!"
Tần Tiểu Manh đi thẳng vào vấn đề nói.
"Không phải, cô Tần, cô có ý gì, không có Cố Tuyết Cầm, chẳng lẽ lần hợp tác này không thể duy trì sao?"
Cố Hiểu Huy nghe vậy, cũng mơ màng luôn. Là có ý gì, nhà họ Tần gia muốn hủy hợp đồng sao? Hợp đồng cũng ký rồi, còn muốn hủy hợp đồng ư?
"Đúng. Không có Cố Tuyết Cầm, quan hệ hợp tác đúng là không thể duy trì!"
Tần Tiểu Manh trực tiếp nói.
"Cô Tần, tôi không rõ. Cố Tuyết Cầm chỉ là một người có địa vị vô cùng thấp trong dòng họ nhà chúng tôi. Trước kia đã bị cách chức vì năng lực kinh doanh kém, hiện tại cũng chỉ là một nhân viên bình thường trong tập đoàn nhà chúng tôi, cô ta căn bản không có tư cách, cũng không có năng lực tiếp nhận lần hợp tác này”.
Trong lòng Cố Hiểu Huy vô cùng khó hiểu, cũng cố gắng phản bác, ít nhất theo ý anh ta thì bản thân mình có lý.
"Người có năng lực kinh doanh kém là anh, người không đủ tư cách là anh, không có năng lực cũng là anh. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Từ khi anh tiếp quản nhà họ Cố, tổng lợi nhuận của nhà họ Cố đã giảm ít nhất 30%, mà giờ đây vẫn đang tiếp tục giảm. Doanh nghiệp nhà họ Cố do anh quản lý đã vô cùng hỗn loạn và bộ phận chủ chốt đã tổn thất nghiêm trọng. Tất cả đều do anh gây ra. Tôi sẽ không nói gì nữa. Còn nói tới chuyện này, chúng tôi chỉ biết Cố Tuyết Cầm ở nhà họ Cố thôi, những người khác chúng tôi không biết”.
Tần Tiểu Manh nói một cách đơn giản thô bạo, những lời này, giống như là một con dao găm, từng nhát từng nhát dao đâm vào tim của Cố Hiểu Huy, đại ý muốn hủy hoại về mặt tinh thần của anh ta, Cố Hiểu Huy nghe xong đã ngạt thở mà chết.
"Chẳng lẽ, bà nội tôi ra mặt cũng không được sao?"
Cố Hiểu Huy bị nói có chút khó chịu, chỉ có thể lôi bà nội của mình ra.
"Gặp phải vấn đề, anh không nghĩ cách tự mình giải quyết mà lại lôi bà nội mình ra. Anh đúng là đồ vô dụng, so với Cố Tuyết Cầm thì anh kém quá xa”.
Tần Tiểu Manh nghe vậy lắc đầu, vô cùng thất vọng nói.
"Tôi…”
Cố Hiểu Huy chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi mà phun ra cũng không được. Những lời này tại sao nghe vào lại có cảm giác đau đầu vậy?
"Lúc gặp việc, anh thậm chí còn không thể duy trì sự bình tĩnh cơ bản, tôi cũng chỉ mới nói anh vài câu thì anh còn nói không lưu loát, anh như vậy còn muốn hợp tác với tôi ư?"
Tần Tiểu Manh lại nói với giọng nói có chút thất vọng. Cố Hiểu Huy nghe vậy thì sắp khóc luôn rồi, tôi nói chuyện không lưu loát ư? Cô có để cho tôi nói chuyện đàng hoàng sao? Cô chủ nhà họ Tần làm gì mà khi không gây chuyện với anh ta? Vì sao giống như thông đồng với Cố Tuyết Cầm đùa giỡn anh ta vậy?
"Cô Tần, hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen, tại sao có thể nói đổi ý là đổi ý. Nếu cô không hợp tác như vậy thì có thể xem như các cô vi phạm hợp đồng “.
Thật vất vả, Cố Hiểu Huy rốt cục thở được một hơi từ trong lồng ngực, nói ra lời mình muốn nói.
“Người vi phạm hợp đồng là các anh, không phải chúng tôi. Chúng tôi sẽ quy trách nhiệm cho các anh theo quy định của pháp luật và yêu cầu anh bồi thường khoản tiền tương ứng”.
Tần Tiểu Manh nói với ngữ khí lạnh nhạt, lời này nghe vào tai giống như người không hợp tác là đối phương mà không phải là tập đoàn Long Đằng, nói lời này một cách vô cùng hợp lý.
“Không phải, người hủy hợp đồng bây giờ là các cô, các cô bây giờ không hợp tác đòi hủy hợp đồng trước, mà còn đòi chúng tôi bồi thường. Đây là đạo lý gì thế? Cô Tần, cô có nhầm không vậy?”
Trong lòng Cố Hiểu Huy cảm thấy sững sờ, đây là loại logic gì, cho dù tập đoàn Long Đằng ỷ lớn bắt nạt, nhưng cũng không thể đảo lộn đúng sai như vậy được?
"Người vi phạm quy tắc là các anh, không phải chúng tôi”.
Tần Tiểu Manh vô cùng bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô Tần, cô đừng nói giỡn nữa? Tại sao chúng tôi lại vi phạm hợp đồng? Chúng tôi đã vi phạm cái gì chứ?"
Cố Hiểu Huy lại sững sờ, đây là logic gì vậy, tại sao có cảm giác cô chủ nhà họ Tần càng nói càng lộng hành vậy?
"Điều khoản bổ sung hợp đồng, điều khoản cuối cùng chương ba, điều khoản này quy định người phụ trách dự án chỉ có thể là cô Cố. Nếu không có sự đồng ý của hai bên, anh không được thay đổi người phụ trách dự án. Nếu không bên tôi có quyền chấm dứt hợp đồng và yêu cầu trách nhiệm liên quan tới bên anh đồng thời yêu cầu các khoản bồi thường liên quan”.
Tần Tiểu Manh nghe vậy, chậm rãi nói, Cố Hiểu Huy lại bị những lời này làm cho sửng sốt.
"Điều khoản bổ sung hợp đồng? Điều này… làm sao lại có điều khoản này trong điều khoản bổ sung hợp đồng chứ? Hơn nữa, lúc cố vấn pháp lý của chúng tôi xem xét hợp đồng căn bản không chú ý những chi tiết điều khoản bổ sung này!"
Cố Hiểu Huy sững sờ, anh ta không biết thật sự có điều khoản này hay không, bây giờ đã quá muộn để kiểm tra, Tần Tiểu Manh đã có thể nói thẳng ra như vậy thì có nghĩa là có.
Hợp đồng là do Cố Tuyết Cầm ký kết, vì vậy, họ chỉ vui mừng vì đã giành được hợp đồng, họ hoàn toàn không đọc lại hợp đồng và thậm chí không nhờ cố vấn pháp lý xem xét lại bản hợp đồng này rốt cuộc có vấn đề gì không.
"Thương trường như chiến trường, chi tiết quyết định thắng thua. Anh không chú ý tới điều khoản này, nhưng cô Cố có chú ý, bây giờ anh đã biết sự chênh lệch giữa mình và cô ấy chưa, thậm chí giữa tất cả mọi người ở nhà họ Cố với cô ấy chưa?"
Tần Tiểu Manh khinh miệt nói, cô ấy hiểu rất rõ Cố Hiểu Huy, sau khi tìm hiểu một người như vậy, cô hoàn toàn mất đi ý định muốn hợp tác với người này, không có gì đáng nói, hoàn toàn là một người tầm thường.
Nếu không có sự nâng đỡ của bà cụ Cố thì anh ta không thể nào leo lên được vị trí hiện tại.
"Một điều khoản quan trọng như vậy lại được viết trong thỏa thuận bổ sung. Tôi không biết quý tập đoàn có ý gì, tôi có lí do nghi ngờ công ty các cô đang hãm hại chúng tôi!"
Cố Hiểu Huy vẫn cố gắng vật lộn.
"Điều khoản bổ sung của hợp đồng không có hiệu lực pháp lý ư?"
Tần Tiểu Manh hỏi ngược lại.
"Chuyện này… có!"
Cố Hiểu Huy đáp.
"Nếu có thì tại sao chúng tôi không thể viết thỏa thuận này trong điều khoản bổ sung?”
Từng câu từng chữ Tần Tiểu Manh nghiền nát trái tim anh ta, hỏi ngược lại. Điều này… Cố Hiểu Huy bị hỏi hoàn toàn im lặng không trả lời được, hoàn toàn không biết nên nói gì mới được.
Mẹ nó, người phụ nữ này ăn phải thuốc súng sao? Vì sao chuyện gì cũng nhằm vào mình, mình có thù gì với cô ta sao? Trong lòng Cố Hiểu Huy khẽ oán thầm.
"Nếu không có vấn đề gì, tôi cúp máy trước. Về vấn đề hợp đồng, anh không đủ tư cách để nói chuyện với tôi. Muốn nói chuyện thì để Cố Tuyết Cầm đến nói chuyện với tôi! Nếu không thì dùng pháp luật đến giải quyết vậy!"
Tần Tiểu Manh lại thản nhiên nói, nói xong, không đợi Cố Hiểu Huy lên tiếng, cô ấy đã cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút báo bận từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, Cố Hiểu Huy giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Con đàn bà đê tiện Cố Tuyết Cầm này, lại dám giở trò như vậy”.
Cố Hiểu Huy hằn học nói.
"Cậu chủ, thế nào, hẹn được cô chủ nhà họ Tần rồi chứ?"
Lúc này, trợ lý của Cố Hiểu Huy từ bên ngoài bước vào, hơi cúi đầu hỏi.
"Lấy phương thức liên lạc của Cố Tuyết Cầm lại đây cho tôi, tôi muốn nói chuyện với nó”.
Cố Hiểu Huy chịu đựng cơn tức giận trong lòng, nghiến răng nói.