Chương 214: Bặt vô âm tín suốt 5 năm
“Cái đó, cô xong chưa”.
Long Thiên Tiếu có chút buồn bực, hỏi.
“Anh vội cái gì, sắp xong rồi”.
Cố Tuyết Cầm dường như không ý thức được hành động của mình quá đáng như thế nào, vẫn làm theo ý mình, hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy được thứ mình muốn.
“Chậc chậc chậc, người mẫu công ty thời trang đó, chân dài, thân hình gợi cảm, đi đường còn uốn a uốn éo chứ”.
Nhìn tấm danh tiếp trong tay, Cố Tuyết Cầm tấm tắc khen ngợi. Long Thiên Tiếu nghe xong, mặt anh đỏ bừng lên.
“Ơ kìa, sắc mặt anh có chút không đúng”.
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi,
“Cô không biết hả?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.
“Tôi biết gì chứ?”
Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.
“Khụ khụ, được rồi, bây giờ đi đón con bé về”.
Anh không có cách nào để giải thích chuyện này với Cố Tuyết Cầm, chỉ có thể đánh lạc hướng.
“Ừm, mau đi, mau đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cũng nói. Nói xong, chiếc xe bèn nghênh ngang rời đi.
“Bố, hợp tác với nhà họ Cố, con nên làm như thế nào đây, ban nãy bên phía nhà họ Cố gọi điện thoại đến, nói ngày mai muốn mời con ra ngoài ăn cơm”.
Tần Tiểu Manh lái xe Rolls Royce hỏi, lúc này, Tần Viễn Lâm đang ngồi ở phía sau.
“Con trả lời bọn họ như thế nào?”
Tần Viễn Lâm không trả lời Tần Tiểu Manh mà hỏi ngược lại.
“Con... con vẫn chưa trả lời, con nói phải xem lịch trình ngày mai đã, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng con sợ bố có cách sắp xếp khác nên mới trả lời mập mờ như vậy”.
Tiểu Tiểu Manh đáp lại.
“Ai hẹn gặp con?”
Tần Viễn Lâm hỏi.
“Hình như là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, tên là Cố Hiểu Huy gì gì đó. Anh ta còn nói là mình đang bị thương, nhưng rất coi trọng hợp tác với nhà họ Tần chúng ta, cho nên, anh ta mang theo thương tích đến hẹn gặp con, nghe vẻ rất có thành ý”.
Tần Tiểu Manh nói đúng sự thật.
“Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Hôm qua, sau khi nhà họ Cố thông báo với chúng ta rằng bọn họ đổi người phụ trách dự án, bố liền cho người điều tra Cố Hiểu Huy, đúng là anh ta đang bị thương, vốn cho rằng anh ta sẽ không hẹn con sớm như vậy, cho dù là hẹn con, cũng phải là những thành viên cao cấp khác của nhà họ Cố, bố không ngờ anh ta lại nôn nóng như vậy”.
Tần Viễn Lâm khinh thường nói, cái gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, mặc dù dự án với nhà họ Cố không phải là dự án quan trọng nhất, nhưng ông ta muốn biết thông tin gì, cơ bản trong vòng 3 giờ đồng hồ, các bộ phận chức năng có liên quan sẽ đặt đến trước mặt bàn ông ta.
Tư liệu về Cố Hiểu Huy, cũng không phải là ngoại lệ.
“Nói như thế nào?”
Tần Tiểu Manh hỏi, trên thương trường, cô còn kém xa bố cô, hơn nữa hiện tại cô không có sự lão luyện, từng trải như bố.
“Một kẻ dựa vào a dua nịnh nót để thăng tiến thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu nhà họ Cố rơi vào trong tay cậu ta, 100% sẽ bị diệt vong. Trước đây bố và ông cụ Cố cũng có quan hệ giao du, qua lại, ông cụ Cố là một người khá thông minh sáng suốt. Cho nên, người thừa kế mà ông ấy chọn là Cố Tuyết Cầm chứ không phải là Cố Hiểu Huy. Ông rất biết rõ, những đứa cháu trai cháu gái khác của mình đều tầm thường, chỉ có Cố Tuyết Cầm, đứa cháu gái này mới có thể gánh vác trách nhiệm”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, khi ông cụ Cố còn sống, thực ra nhà họ Cố cũng coi là có chút tiếng tăm ở thành phố Lâm Giang.
“Nhưng ông ấy lại gả Cố Tuyết Cầm cho Long Thiên Tiếu, hơn nữa là dùng hình thức dọa chết để ép Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh cong môi lên, sau đó nói.
“Con từng điều tra cậu Long hả?”
Tần Viễn Lâm hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
“Còn không phải là học theo bố sao, chú ấy cũng được coi là người bên cạnh chúng ta, con muốn biết một số thông tin về chú ấy. Như vậy không tính là quá đáng chứ, càng không tính là thiếu tôn trọng chú ấy?”
Tần Tiểu Manh khẽ mỉm cười nói.
“Con nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý”.
Tần Viễn Lâm gật đầu, sau đó nói.
“Trước đây chú ấy không ở thành phố Lâm Giang, mà là 5 năm trước đã trở lại thành phố này. Sau đó không biết vì sao, chú ấy quen ông cụ Cố, ông cụ không ngại chú ấy đã kết hôn và có con, gả đứa cháu gái mình yêu quý nhất cho chú ấy. Thời gian 5 năm, chú ấy mang cái mác xấu là thằng con ở rể, đồ vô dụng, kẻ bất lực, ăn trực v.v. Nhưng chú ấy chưa bao giờ than thở, dẫn theo con gái sống ở trong nhà họ Cố”.
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Người như vậy, mới thực sự đáng sợ. Họ có sức mạnh vượt trội và biết cách nhẫn nhịn. Đây giống như hổ dữ ẩn trong rừng sâu, cự long lặn dưới vực thẳm. Khi đến thời điểm thích hợp, hổ sẽ lao ra khỏi núi và rồng sẽ bay lên trời”.
Tần Viễn Lâm cảm thán nói, mọi người đều nói Long Thiên Tiếu là đồ vô dụng, bởi vì người trần coi thường, xem nhẹ, không hiểu anh.
“5 năm trước, trong hoàn cảnh của chú ấy, ông cụ Cố còn có thể bỏ qua lời bàn tán của mọi người, gả cháu gái của mình cho chú ấy, thật không dễ dàng gì”.
Tần Tiểu Manh cảm khái nói.
“Đây chính là điểm thông minh sáng suốt của ông cụ Cố, ông ấy đang đánh cược, thứ mà ông ấy biết, chắc chắn nhiều hơn chúng ta. Trong 5 năm, đây là một ván cờ lớn. Mọi người đều nói, ông cụ Cố chỉ chết sau một đêm, chưa kịp lót đường cho Cố Tuyết Cầm. Bố lại không nghĩ như vậy, bọn họ không hiểu được con đường mà ông cụ Cố đã mở ra cho Cố Tuyết Cầm. Trên thế giới này, nước cờ khôn khéo nhất, không phải ai cũng có thể nhìn ra”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, 5 năm trước, nếu như Long Thiên Tiếu tìm đến ông ta, có lẽ bây giờ sẽ là một tình huống khác.
Nhưng lúc đó, Tần Tiểu Manh mới có 14-15 tuổi, gả cho Long Thiên Tiếu, dường như không thích hợp lắm.
“Vậy mai con không gặp người nhà họ Cố nữa hả bố?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Không gặp. Nhưng để họ thấy được tầm quan trọng của Cố Tuyết Cầm. Thật ra, ban đầu khi kí hợp đồng, trong đó có một điều khoản vô cùng quan trọng, có thể đảm bảo quyền và lợi ích của cô ấy, cũng có thể bảo đảm quyền lợi của chính chúng ta. Cố Tuyết Cầm là người kí hợp đồng, người nhà họ Cố căn bản sẽ không xem kĩ tất cả các mục, đặc biệt là một số điều khoản bổ sung”.
Tần Viễn Lâm vô cùng chắc chắn nói.
“Con biết bản hợp đồng đó, người phụ trách dự án được chỉ định là Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh xác định nói.
“Đúng vậy. Đám người nhà họ Cố thậm chí còn không để ý đến điều khoản bổ sung này, có thể thấy bọn họ thực sự là một lũ tầm thường, có thể làm nên cơ đồ gì chứ? Một tập đoàn, một đội ngũ, nếu không phải là quản lý hỗn loạn, điều khoản bổ sung quan trọng như vậy, tại sao không có ai chú ý đến?”
Tần Viễn Lâm cũng gật gật đầu, hiển nhiên, ông ta rất hài lòng với mức độ cẩn thận của con gái, tuy rằng con gái của ông ta không phải là ưu tú nhất, nhưng mỗi ngày đều có sự tiến bộ, bề ngoài trông Tần Tiểu Manh nói cười ha ha như vậy thôi, nhưng khi làm việc khá là nghiêm túc.
“Hơn nữa, thông qua điều tra, con còn biết được, những năm gần đây, lợi nhuận của các công ty và công ty con nhà họ Cố liên tiếp giảm sút, không nằm ngoài dự đoán, chút vốn ít ỏi mà ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm dành dụm để lại, chẳng bao lâu nữa sẽ tan vào hư vô. Vì vậy, hợp tác với chúng ta vô cùng béo bở”.
Tần Tiểu Manh phân tích.
“Cho nên, cuối cùng nhà họ Cố cũng sẽ rơi vào tay Cố Tuyết Cầm. Quân cờ mà ông cụ Cố chơi vào 5 năm trước cuối cùng cũng phát huy tác dụng”.
Tần Viễn Lâm nói.