“Chữ tôi viết, khó tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút khó xử nói, anh không có nghiên cứu nhiều về thư pháp, viết thì viết, chưa bao giờ anh nghĩ rằng chữ của mình có thể đạt tới trình độ viết thư pháp.
“Cậu Long khiêm tốn quá, đợi hai chúng ta có thời gian, nhất định tôi sẽ hẹn cậu”.
Tần Viễn Lâm cũng đứng dậy, nhiệt tình nói.
“Bố, bố dẹp đi, thư pháp, đó là thứ mà chỉ có người già như bố mới thích thôi”.
Tần Tiểu Manh nhịn không được ở một bên trêu chọc.
“Cái gì mà thứ người già thích? Thư pháp là bộ môn nghệ thuật, có thể phân theo tuổi tác sao?”
Tần Viễn Lâm có chút bất bình nói.
“Nếu không có chuyện gì nữa, chắc tôi phải về đây”.
Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, anh đã mất cả buổi chiều ở đây, lúc này, cũng đến giờ đón Long Tiểu Tịch tan học rồi.
“Vậy được, khi nào có thời gian gặp nhau sau nhé, đến lúc đó tôi mời cậu Long và cô Cố ăn bữa cơm”.
Tần Viễn Lâm vô cùng nhiệt tình nói.
“Cảm ơn chủ tịch Tần”.
Cố Tuyết Cầm nói, con người ta ấy mà, hoặc ít hoặc nhiều sẽ lòng hư vinh, chồng của cô được nhân vật như Tần Viễn Lâm coi trọng, đương nhiên trong lòng cô rất vui, thậm chí còn mừng thầm, hình tượng của Long Thiên Tiếu ở trong lòng của cô, bất tri bất giác cao hơn rất nhiều.
“Khách sáo rồi. Vậy cứ thế nhé?”
Tần Viễn Lâm nói, mấy người hàn huyên chào hỏi mấy câu rồi mới rời đi. Trước khi đi, Triệu Đại Phú sống chết đưa danh thiếp của mình cho Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng không tiện từ chối.
Trên tay ôm một xấp hợp đồng, Cố Tuyết Cầm ngồi trên chiếc Audi A6, giờ phút này, cô vẫn cảm thấy có chút viển vông, cô thực sự đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh núi, đây không phải nằm mơ, mà là sự thật!
“Sao thế?”
Long Thiên Tiếu thấy Cố Tuyết Cầm ngồi ngẩn người ra, sau đó bèn hỏi.
“Chúng ta thật sự đã mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan sao?”
Cố Tuyết Cầm vẫn có chút khó tin.
“Đúng vậy, mua được rồi, sao đó?”
Long Thiên Tiếu khởi động xe, có chút không nói nên lời.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy có chút không chân thực mà thôi”.
Cố Tuyết Cầm ngây người nói. Thật ra, hôm nay trong lòng cô đặt ra rất nhiều câu hỏi.
“Điều này có gì không thực chứ, rỗng túi mà lại có nhiều nhà như vậy, tôi cũng cảm thấy không quen lắm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, anh khẽ mỉm cười, nói xong liền lái xe rời đi.
“Cái này tôi đang muốn hỏi anh, ở Đế Đô anh thật sự có nhiều nhà như vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, nhưng sau khi hỏi, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, đây đã là sự thật chứ không phải là một câu hỏi nữa.
“Chắc vậy, tôi cũng không chắc chắn. Triệu Đại Phúc nói thế nào thì là thế đó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
“Nhiều nhà thế, chẳng phải là rất nhiều, rất nhiều tiền sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Trên lý thuyết là vậy, nhưng những ngôi nhà đó, bởi vì một số lý do, tôi không thể qua đó ở, cũng không thể bán chúng đi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, người bình thường không biết đó là tài sản của anh, nhưng luôn có một số người quyền cao chức trọng biết, trên thế giới này, căn bản không có bức tường nào hoàn toàn kín gió cả.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là để cho kẻ thù bí mật lộ nguyên hình, tìm ra hung thủ đã giết chết người anh yêu.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là muốn kẻ thù lơ là cảnh giác với anh.
Anh bặt vô âm tính suốt 5 năm, chính là muốn khiến cho tất cả mọi ngưởi nghĩ rằng anh đã chết.
Cho nên, nếu chưa đến nỗi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không để lộ thân phận của mình.
Đế đô là nơi cá rồng hỗn tạp, hiện tại anh vẫn chưa muốn đặt chân đến.
“Bởi vì sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô không nghe lời Triệu Đại Phú nói sao? Nếu nói ra một số chuyện, tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
Không phải là anh không muốn thành thật với Cố Tuyết Cầm, cũng không có ai muốn giấu giếm người đầu gối tay ấp bên cạnh mình cả, nhưng tình huống của anh phức tạp như vậy, điều này khiến anh không biết phải làm như thế nào.
“Vậy được, nếu anh không nói thì tôi không hỏi nữa”.
Cố Tuyết Cầm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó nói, cô cũng không tức giận, trước đây cô đoán được Long Thiên Tiếu cố ý che giấu mình.
Hiện tại, cô đã xác định năm năm qua, Long Thiên Tiếu trở nên như vậy, là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ.
“Sau này có cơ hội, khi đến thời điểm thích hợp, cô sẽ biết tất cả”.
Long Thiên Tiếu vừa nghe xong liền mỉm cười, thản nhiên nói.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm ngoan ngoãn nói.
“Đúng rồi. Lấy ra đây!”
Cố Tuyết Cầm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chìa tay ra, nói với Long Thiên Tiếu.
“Lấy gì?”
Long Thiên Tiếu sững sờ hỏi.
“Danh thiếp!”
Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Cô muốn danh thiếp của Triệu Đại Phú để làm gì?”
Long Thiên Tiếu khó hiểu hỏi, nói xong, anh lấy danh thiếp của Triệu Đại Phú từ trong túi ra, đưa cho Cố TUyết Cầm.
“Không phải cái này, là cái khác. Long Thiên Tiếu, thật ra anh biết ý của tôi mà, tôi muốn lấy danh thiếp của người phụ nữ đó, cái người tên là Tiểu Thúy vừa đi vừa vặn vẹo ấy, không phải cô ta đưa cho anh một tấm danh thiếp sao? Cần tôi nói rõ vậy hả?”
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói. Long Thiên Tiếu nghe xong, trên trán anh đầy vạch đen.
“Tôi thực sự không biết ý cô là gì! Tấm danh thiếp đó, chắc là tôi để ở túi áo bên trái, về nhà tôi đưa cho cô sau”.
Long Thiên Tiếu thẹn thùng nói, mặc dù trông người phụ nữ đó khá được, nhưng so với Cố Tuyết Cầm, vẫn còn kém xa.
Thân hình, dung mạo là vẻ bề ngoài, nhưng khí chất của một người lại được thể hiện ở sự hiểu biết và biết tiết chế suy nghĩ.
Xét về khí chất, cái người Tiểu Thúy đó thực sự thua xa Cố Tuyết Cầm, còn vẻ đẹp bên ngoài, Cố Tuyết Cầm không kém cô ta là bao, nói tóm lại, cô ta phải xách dép dài dài mới đuổi kịp Cố Tuyết Cầm.
“Hừ, anh giả ngốc đó hả, đàn ông các anh đều như vậy! Về nhà đưa? Không được, đưa ngay cho tôi, anh yên tâm lái xe đi, tôi tự lấy”.
Cố Tuyết Cầm xoay ngang người lại, vươn tay ta móc túi áo Long Thiên Tiếu, trước đó anh không biết Cố Tuyết Cầm có ý gì, nhưng bây giờ anh biết rồi, người phụ nữ này đôi khi thật nhỏ mọn.
“Chưa đến nỗi, tôi thật sự không để ý đến người phụ nữ đó đâu, trên phương diện nào cô ta cũng thua kém cô, thật đó. Tôi giống loại người hay thay lòng đổi dạ sao?”
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ.
“Anh không giống, bởi vì anh chính là người như vậy. Miệng đàn ông chuyên để lừa người. Hơn nữa, phụ nữ ấy mà, tắt đèn, bịt kín chăn lại, ai mà chẳng như ai?”
Cố Tuyết Cầm miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, thật ra, trong lòng cô cũng biết Long Thiên Tiếu không phải là loại người tùy tiện đó, nhưng loại chuyện này, vẫn nên đề phòng thì hơn.
Cơ thể của Cố Tuyết Cầm gần như hoàn toàn đè lên người Long Thiên Tiếu, lúc này anh có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ trên người cô, anh còn có thể cảm nhận được đường cong lồi lõm trước ngực Cố Tuyết Cầm, điều này khiến cả người anh nóng rực.
Dù sao, dáng người, dung mạo và khí chất của Cố Tuyết Cầm đều rất tuyệt vời, ai có thể chịu nổi chứ?