“Khụ khụ…”
Triệu Đại Phú hắng giọng và ra vẻ rất chuyên nghiệp.
“Có khác nhau. Cho tặng thì phải nộp lệ phí, phí cần phải trả trong giao dịch cho tặng thấp hơn nhiều so với giao dịch chuyển nhượng. Nhưng mà nếu như sau này anh Long muốn bán căn nhà này thì thuế suất phải đóng là 20% trên giá trị mua bán, con số này vô cùng lớn. Nếu như là giao dịch chuyển nhượng thì thuế phí phải đóng sẽ cao hơn một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng đến giao dịch lần sau”.
Triệu Đại Phú chậm rãi nói những điều cốt lõi một cách đơn giản nhất.
“Cũng không thể cả đời cứ ở một căn nhà này nhỉ, vậy dùng cách chuyển nhượng đi, chúng ta sẽ bỏ tiền ra, bố thấy thế nào ạ?”, Tần Tiểu Manh hỏi Tần Viễn Lâm.
“Tôi nghĩ Tiểu Manh nói đúng đấy, nhưng mà phải xem ý kiến của anh Long”, Tần Viễn Lâm gật đầu và nói.
“Vậy thì dùng phương thức chuyển nhượng đi!”
Long Thiên Tiếu đáp, việc này không có gì phải do dự.
“Vậy được, mời các vị đến trung tâm giao dịch để hoàn thành các thủ lục liên quan. Khu biệt thự núi Vân Lan chúng tôi có sự hợp tác rất chặt chẽ với các công ty luật lớn và các bộ phận liên quan. Về cơ bản, mọi thủ tục có thể hoàn thành trong một ngày”.
Triệu Đại Phú nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ nói. Anh ta đã cố gắng thể hiện bản thân để gây ấn tượng tốt với Tần Viễn Lâm.
Anh ta không quan tâm đến tiền bạc hay bất cứ thứ gì, chủ yếu là vì muốn tạo ấn tượng tốt với Tần Viễn Lâm.
Một đoàn người lái xe đi tới trung tâm giao dịch dưới chân núi, từ đỉnh núi xuống chân núi, thong thả lái xe theo đường núi quanh co mất chừng năm sáu phút.
“Khi thanh toán thì Chủ tịch và anh Long muốn thanh toán một lần hay thanh toán nhiều lần?”, Triệu Đại Phú lại hỏi.
“Cái gì có lợi thì làm”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Như anh Long nói ấy, cái gì có lợi cho chúng tôi thì làm, đương nhiên trước hết là phải có lợi cho anh Long”, Tần Viễn Lâm cũng nói, ông ta cũng nghĩ như vậy chỉ là Long Thiên Tiếu nói ra trước.
“Vậy thì thanh toán nhiều lần đi, thực ra cách nào thì cũng không gây bất lợi gì cho anh Long”.
Triệu Đại Phú đang ngồi trước máy tính làm việc, cười nói. Tiền đều là do Tần Viễn Lâm trả, sao có thể gây bất lợi cho Long Thiên Tiếu được.
Chỉ là không biết Long Thiên Tiếu có lai lịch gì mà có thể khiến cho Tần Viễn Lâm hào phóng rút ví ra như vậy.
“Xin hỏi anh Long, đây có phải là căn nhà đầu tiên của hai người không?”, Triệu Đại Phú lại hỏi.
“Đúng vậy!”
Cố Tuyết Cầm nói rất nhanh mà không cần suy nghĩ. Long Thiên Tiếu mấp máy môi định nói gì đấy nhưng đã bị Cố Tuyết Cầm cướp lời.
Thực ra đây không phải là căn nhà đầu tiên của anh, hơn nữa còn không biết là căn nhà thứ mấy rồi. Anh cũng vừa mới biết, không biết từ lúc nào mà bản thân anh lại có nhiều nhà ở Đế Đô như thế.
“Vâng, xin hỏi giấy tờ nhà viết tên hai người hay một người?”, Triệu Đại Phú lại hỏi.
“Chỉ viết tên chồng tôi thôi”.
Cố Tuyết Cầm vẫn nói trước. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Cầm, chỉ là Cố Tuyết Cầm nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Long Thiên Tiếu, dùng sự im lặng giải thích tất cả.
“Anh Long?”
Triệu Đại Phú cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, các cặp đôi khác đều sợ ly hôn sẽ bị cướp mất nhà, còn cặp đôi này thì lại có chút đặc biệt, sao lại có chuyện như này?
Không lẽ đây chính là tình yêu sao?
Một người giàu có như vậy, đến Tần Viễn Lâm cũng phải nể anh ta ba phần. Một người xinh đẹp như vậy lại còn rộng rãi, khéo léo, hiền lành.
Đúng là những người có tiền cuối cùng cũng ở bên nhau còn người nghèo chỉ biết đứng nhìn.
Trong tình huống này, Triệu Đại Phú cảm thấy có chút xúc động.
“Chỉ viết tên tôi”.
Long Thiên Tiếu đáp, anh hiểu những suy tư của Cố Tuyết Cầm, cô là người phụ nữ rất thông minh, hơn nữa yêu ghét rõ ràng, hiểu rõ đúng sai. Cô thừa biết mẹ mình là người như thế nào, cô làm thế này hoàn toàn là vì Long Thiên Tiếu.
Nhưng mà một cô gái tốt như vậy, cô càng như thế này, Long Thiên Tiếu càng cảm thấy mắc nợ cô.
“À đúng rồi, đây không phải là căn nhà đầu tiên của tôi. Thực ra bản thân tôi có tất cả bao nhiêu căn nhà tôi cũng không rõ nữa”.
Long Thiên Tiếu nói ra một câu, mọi người xung quanh đều sửng sốt, không phải là căn nhà đầu tiên là sao? Không rõ có tất cả bao nhiêu căn nhà là sao?
Phải giàu đến cỡ nào mới không rõ bản thân có bao nhiêu căn nhà, Triệu Đại Phú có chút bối rối.
“Đây không phải là căn nhà đầu tiên của anh?”, Cố Tuyết Cầm kinh ngạc hỏi.
“Chắc là vậy, tôi cũng chỉ là nghe nói, nghe nói tôi còn có rất nhiều nhà”, Long Thiên Tiếu ngại ngùng nói.
“Còn có chuyện này sao?”
Cố Tuyết Cầm sửng sốt, còn có kiểu này sao, là nghe nói, nghe nói bản thân có rất nhiều nhà?
“Đúng thế, tôi cũng vừa mới biết”, Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.
“Anh Long vẫn còn có nhà ở chỗ khác?”, Tần Viễn Lâm kinh ngạc hỏi.
“Ừm, có lẽ là ở Đế Đô, có một vài căn nhà, cụ thể là bao nhiêu thì tôi cũng không rõ. Dù sao thì đây không phải là ngôi nhà đầu tiên là được rồi”, Long Thiên Tiếu đáp một tiếng và nói.
“Anh Long đưa tôi chứng minh nhân dân của anh, tôi có thể giúp anh tra xem rốt cuộc anh có bao nhiêu căn nhà”.
Triệu Đại Phú đề nghị, trong lòng anh ta cũng rất tò mò muốn biết Long Thiên Tiếu rốt cuộc giàu đến cỡ nào.
“Cũng được, nhưng mà nếu anh nhìn thấy cái gì không nên thấy thì hãy im lặng. Một số chuyện của tôi là tuyệt mật”, Long Thiên Tiếu đưa chứng minh nhân dân ra và nói.
Mọi người xung quanh nghe thấy những lời này thì lại sửng sốt, tuyệt mật, đáng sợ như vậy sao?
Tần Viễn Lâm cũng biết ít nhiều về thân phận của Long Thiên Tiếu, hơn nữa bây giờ ông ta mới phát hiện hướng suy nghĩ của ông ta chắc chắn đúng, chỉ là thân phận của Long Thiên Tiếu còn ghê gớm hơn so với những gì ông ta nghĩ.
Triệu Đại Phú gõ lạch cạch trên máy tính, nhập vào số chứng minh nhân dân, tìm kiếm một lúc lâu, trong khoảng thời gian này, vẻ mặt anh ta không ngừng thay đổi, vô cùng kích động.
Mọi người xung quanh không nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính nên trong lòng vô cùng tò mò.
“Sắp xong rồi”.
Tra cứu xong, Triệu Đại Phú nhấp một ngụm trà và nhấp chuột, chăm chú đọc nội dung trên màn hình, mọi người xung quanh đều tò mò Long Thiên Tiếu rốt cục có bao nhiêu căn nhà.
“Phốc…”
Lúc Triệu Đại Phú uống trà thì anh ta nhìn thấy tất cả thông tin hiện lên trên màn hình, nhìn thấy những thông tin liên quan, anh ta liền phun hết trà đã uống ra.
“Khụ khụ khụ…”
Triệu Đại Phú bị sặc, nhìn những thông tin trên màn hình, anh ta cảm thấy mình thật bất tài vô dụng.
“Sao thế? Rốt cuộc là có bao nhiêu căn nhà?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng tò mò hỏi, lúc này Triệu Đại Phú đang sử dụng máy tính ở bên trong, cách mọi người một tấm kính vì vậy cho dù mọi người cố gắng rướn người như thế nào cũng không nhìn thấy gì trên máy tính.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu căn nhà, nói đi, Triệu Đại Phú?”
Tần Tiểu Manh giục dã, Tần Viễn Lâm ở bên cạnh cũng vô cùng tò mò chờ đợi cậu trả lời, nhưng mà Triệu Đại Phú suýt nữa bị sặc chết, vẫn chưa hoàn hồn.