Lúc này là thời gian nghỉ trưa, vốn dĩ nên nghỉ ngơi nhưng cũng không biết ai bất lịch sự gọi đến vào giờ này. Tốt xấu gì anh ta cũng là giám đốc tiêu thụ của trung tâm môi giới, đừng có không biết ý tứ vậy chứ!
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt Triệu Đại Phú hơi thay đổi, vì trên điện thoại hiển thị “Trụ sở chính tập đoàn Long Đằng”. Anh ta cảm thấy quái lạ, cho dù trụ sở chính tập đoàn Long Đằng liên lạc thì cũng không phải dùng đến cách này.
Số điện thoại hiển thị “Trụ sở chính tập đoàn Long Đằng” đều là do các lãnh đạo cấp cao cốt lõi của tập đoàn Long Đằng gọi đến, đại biểu cho ý tứ của lãnh đạo tập đoàn.
Anh ta vội vàng bắt máy.
“Alo, xin chào. Tôi là Triệu Đại Phú, giám đốc tiêu thụ của trung tâm môi giới khu bất động sản núi Vân Lan đây, cho hỏi có chỉ thị gì sao ạ?”
Triệu Đại Phú vô cùng khách sáo nói, dù sao cũng là điện thoại từ trụ sở chính gọi đến. Người của trụ sở chính, hơn nữa thuộc tầng lớp lãnh đạo cấp cao cốt lõi, dù bên kia chỉ là trợ lý thôi nhưng một câu nói của đối phương cũng làm mình mất việc.
“Tôi biết cậu là ai, cậu đã đón được khách quý của tôi chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng.
“Khách quý? Cho hỏi ông là ai vậy?”
Triệu Đại Phú hơi ngơ ngác liếc nhìn Long Thiên Tiếu đang mở cửa bước lên xe, hơi lo lắng hỏi, anh ta có cảm giác bất an.
“Tần Viễn Lâm đây! Tôi dùng điện thoại này gọi đến, đáng ra cậu không nên nghi ngờ thân phận của tôi mới phải?”
Đầu dây bên kia, Tần Viễn Lâm vẫn lạnh lùng nói. Chỉ là Triệu Đại Phú vừa nghe ông ta nói vậy thì tay run lên, suýt nữa đánh rơi điện thoại. Cô tiếp tân bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bình thường giám đốc Triệu Đại Phú là người không sợ trời không sợ đất, chuyện gì mới khiến anh ta hoảng hốt đến vậy chứ?
“Không nghi ngờ, không nghi ngờ! Chào chủ tịch, chủ tịch có chuyện gì thì cứ dặn dò, tôi nhất định sẽ làm hết sức. Dù phải rơi đầu chảy máu, chết đi cũng không màng”.
Triệu Đại Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, miệng vội vàng nói, đối phương là sếp lớn của mình, là người giàu nhất thành phố Lâm Giang.
Bợ đỡ bợ tới trắng trợn nhưng đối phương lại là sếp tổng của mình, anh ta không thể không nịnh nọt. Làm một con chó liếm chân của sếp tổng cũng không có gì không tốt, người muốn làm chó liếm của sếp lớn rất nhiều, chỉ ai liếm nhanh mới có thể khiến những “con chó” khác từ bỏ.
“Tôi không cần cậu chết, tôi hỏi khách của tôi đang ở đâu?”
Tần Viễn Lâm lại lạnh lùng hỏi.
“Khách quý? Cho hỏi khách quý của chủ tịch tên gì, đi xe nào ạ?”
Triệu Đại Phú lại liếc mắt nhìn về phía Long Thiên Tiếu, linh cảm bất ổn càng mãnh liệt hơn, sao anh ta cứ có cảm giác mình vừa gây họa lớn thế nhỉ?
“Tên là Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm! Vì một vài lý do nên tôi không bảo cấp dưới báo tên. Còn lái xe gì à, cậu đợi tôi một chút, tôi hỏi xem!”
Tần Viễn Lâm đáp. Lúc này, Triệu Đại Phú đã nhận ra là tình huống hoàn toàn không ổn, anh ta đưa mắt ra hiệu cho cô tiếp tân bên cạnh, hơn nữa còn vung tay múa chân ý bảo cô ta đi chặn xe của Long Thiên Tiếu lại. Cô tiếp tân hơi sửng sốt, khó khăn lắm mới hiểu ý của Triệu Đại Phú.
Cô tiếp tân hoảng hốt chạy về phía xe của Long Thiên Tiếu, ngăn anh lại.
“Hai vị xin chờ một chút, bên chúng tôi còn vài chuyện!”
Cô tiếp tân nói. Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nghe thế bèn dừng xe lại.
“Tiểu Manh, xe cậu Long đi là xe gì vậy?”
Mặc dù Tần Viễn Lâm đã để điện thoại ra xa rồi mới hỏi nhưng Triệu Đại Phú vẫn có thể nghe thấy lời nói ở đầu dây bên kia.
“Audi A6 ạ! Con nói chú ấy lấy đại một chiếc của nhà mình đi mà chú ấy không nghe”.
Giọng của một cô gái vang lên từ đầu bên kia, sắc mặt Triệu Đại Phú biến đổi khi nhìn xe của Long Thiên Tiếu.
“Là Audi A6!”
Tần Viễn Lâm nói. Nghe vậy, sắc mặt Triệu Đại Phú trở nên trắng bệch.
Mẹ kiếp, chiếc xe trước mặt chẳng phải là Audi A6 đó sao? Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi, đắc tội với kẻ máu mặt rồi. Triệu Đại Phú vô cùng lo lắng, thậm chí quên mất là mình còn đang nói chuyện với Tần Viễn Lâm.
“Alo, sao vậy? Khách của tôi đến chưa? Sao cậu không nói gì nữa thế?”
Giọng Tần Viễn Lâm vang lên.
“Chuyện đó… chủ tịch, khách của chủ tịch đã đến rồi, tôi đi đón trước, lát nữa liên lạc sau ạ”.
Triệu Đại Phú vội vàng nói, sau đó anh ta cất điện thoại vào túi, chạy đến trước mặt Long Thiên Tiếu chặn xe anh lại nhanh như chớp.
Hai tay anh ta chắp lại thành hình chữ thập giơ cao bằng trán, vung lên vung xuống rồi quỳ trước đầu xe.
“Đại ca, tôi sai rồi!”
Triệu Đại Phú lộ ra vẻ hối hận, vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ròng ròng, dập đầu sát đất, quỳ rạp ở trước xe làm Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm hoảng hốt.
Nói khóc là khóc được vậy à, tên béo này không đi làm diễn viên ở Hollywood thì đúng là uổng phí nhân tài!
Cô tiếp tân bên cạnh thấy vậy cũng ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại rồi lập tức quỳ xuống. Cô ta cũng muốn khóc nhưng không khóc được, cô ta không có thiên phú trời ban như sếp béo của mình.
Mấy cô tiếp tân khác thấy cảnh tượng này cũng đều ngơ ngác, chuyện gì thế này?
“Giới trẻ bây giờ ngày càng không biết phép tắc gì, thế mà lại cúp máy của mình?”
Đầu bên kia điện thoại, sau khi nhận ra Triệu Đại Phú đã cúp máy, Tần Viễn Lâm thầm mắng.
“Nếu bố không vừa lòng với anh ta thì hôm khác con sẽ đổi người là được”.
Tần Tiểu Manh ở bên cạnh nói.
“Không cần đổi người khác, mấy năm nay, quản lý bên đó cũng khá ổn. Đi thôi, trước tiên đến xem sao, con đi cùng bố đi”.
Tần Viễn Lâm không tỏ vẻ gì mà nói với Tần Tiểu Manh. Nghe vậy, Tần Tiểu Manh đáp lại một tiếng rồi ra ngoài với Tần Viễn Lâm.
Dưới chân núi Vân Lan, một tên béo và một cô tiếp tân quỳ dưới đất, cảnh tượng rất kì quái.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều biết nguyên nhân hai người kia làm vậy, chắc chắn là Tần Viễn Lâm đã gọi điện đến.
“Anh đứng dậy đi!”
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm xuống xe, sau đó nói với giám đốc béo kia. Nói quỳ là quỳ xuống ngay, chuyện gì đây?
“Không dám không dám, cho hỏi hai vị là anh Long Thiên Tiếu và cô Cố Tuyết Cầm đúng không?”
Triệu Đại Phú vô cùng lo lắng. Bộ dạng bây giờ của anh ta quả thật là khác một trời một vực với dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
“Đúng vậy, anh đứng dậy đi!”
Cố Tuyết Cầm cũng nói, người khác quỳ trước mặt như thế làm cô cảm thấy hơi ngại, lẽ nào trong giới người có tiền đều thích người ta quỳ trước mặt mình vậy sao?
“Lúc nãy, tôi không biết hai vị là khách quý nên đã đắc tội, mong hai vị lượng thứ, là tôi đáng chết”.
Triệu Đại Phú nói mà nước mắt nước mũi tèm lem, còn giơ tay tát mấy cái lên mặt mình. Long Thiên Tiếu cũng ngây người khi nhìn cảnh này, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, không đến nỗi vậy chứ?
“Được rồi, chúng tôi không có ý quở trách anh đâu. Anh đứng dậy đi, tôi sẽ không nói gì anh với Tần Viễn Lâm đâu, cô cũng đứng dậy đi!”
Thấy vậy, Long Thiên Tiếu cảm thấy vô cùng đau trứng nói. Quỳ xuống như vậy thực chất là một cách thể hiện sự tôn kính ở thời xưa nhưng bây giờ là xã hội tiến bộ rồi, thế mà vẫn còn cái trò này khiến anh hơi không quen.