“Cậu Long, thật xin lỗi, bên tôi đột nhiên có vài chuyện đột xuất, có thể sẽ đến trễ khoảng hai mươi phút. Tôi vốn định đích thân đến trung tâm môi giới đón cậu Long, hơn nữa tôi đã dặn mọi người rồi”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Tần Viễn Lâm, hiển nhiên là đã gặp phải chuyện khá gấp rút.
“Không sao, bây giờ tôi đã đến trước cổng rồi, để tôi vào trong trước!”
Long Thiên Tiếu không để tâm đến chuyện này, dù sao Tần Viễn Lâm cũng là chủ tịch tập đoàn Long Đằng, hàng ngày có rất nhiều chuyện phải giải quyết, đột nhiên có việc gấp cũng là điều rất đỗi bình thường.
“Sao thế?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Tần Viễn Lâm có việc gấp nên ông ta đến trễ một chút”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Hay là chúng ta cứ đợi ở trong xe?”
Cố Tuyết Cầm thử hỏi.
“Tại sao?”
Long Thiên Tiếu khó hiểu nói.
“Trung tâm môi giới này không phải là nơi ai cũng có thể đến. Anh không biết đấy thôi đây đều là bất động sản của nhà họ Tần, lần lượt là khu nhà ở cao cấp, trung bình và cấp thấp. Khu nhà ở cấp thấp và trung bình đều ở dưới núi và giữa sườn núi cùng chung một trung tâm môi giới, nhưng biệt thự cao cấp trên đỉnh núi lại có một trung tâm môi giới riêng biệt, chính là trung tâm môi giới trước mặt này”.
Cố Tuyết Cầm đĩnh đạc nói. Dù cô không nghĩ mình có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi nhưng cô vẫn khá hiểu rõ về những chuyện liên quan.
“Không sao, chúng ta cứ vào trong trước. Tần Viễn Lâm đã dặn người bên trong rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu!”
Long Thiên Tiếu có thể hiểu nỗi lo của Cố Tuyết Cầm, anh mở đai an toàn ra rồi xuống xe. Cố Tuyết Cầm thấy vậy cũng bước xuống xe.
Núi này được thiết kế bởi một bậc thầy kiến trúc sư hàng đầu thế giới.
Vừa bước xuống xe là có thể nhìn thấy có rất nhiều hoa tươi được bày trước trung tâm môi giới khá giống đang chào đón ai đó .
“Xin chào quý khách, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Lúc này, một cô tiếp tân ăn mặc chỉnh tề đứng cách cổng không xa đi đến chỗ của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, hơi cúi người xuống hỏi. Những người đến nơi này đều là quan chức cấp cao ở thành phố Lâm Giang, đều là người mà họ không thể đắc tội.
Làm việc thời gian ở đây lâu dài cũng tạo nên tính cách cẩn thận từng tí của họ, họ phải đối xử thận trọng với mỗi vị khách đến đây.
Nhưng thấy cách ăn mặc và xe của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, trong lòng thầm có đánh giá khái quát về hai người.
Thấy cách ăn mặc hai người này không giống quan chức cấp cao gì, xe của họ cũng chỉ là chiếc Audi A6 mấy trăm ngàn, người có thể mua được nhà ở đây ai mà chẳng lái mấy con xe sang tầm mấy triệu cơ chứ?
Nhưng cô ta chưa từng thấy ai đi xe mấy trăm ngàn mà đến đây để mua nhà cả.
Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nghe tiếp tân hỏi vậy thì hơi sửng sốt, đến đây mua nhà mà còn phải hẹn trước.
“Hôm nay tôi có hẹn với một người nhưng ông ta có chút chuyện nên vẫn chưa đến”.
Long Thiên Tiếu chỉ đáp.
“Xin hỏi anh hẹn với vị đại diện bán hàng nào hay là vị giám đốc kinh doanh nào, hay là hẹn với Tổng giám đốc kinh doanh của chúng tôi?”
Nhân viên tiếp tân lại hỏi.
“Không phải! Là ông chủ của các cô!”
Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.
“Ông… ông chủ của chúng tôi?”
Nghe vậy, cô tiếp tân hơi sửng sốt.
“Phải”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh đừng đùa, sản nghiệp của ông chủ rất nhiều, chỗ này là một nơi rất nhỏ trong số đó thôi, sao ông ấy lại đến đây cơ chứ? Bên trên có nói hôm nay sẽ có khách quý đến nhưng không báo là ông chủ sẽ đến. Hơn nữa e là anh không biết ông chủ chúng tôi là ai đâu”.
Cô tiếp tân hơi mất tự nhiên nói.
“Ông chủ của các cô là Tần Viễn Lâm, ông ta có việc đột xuất nên chắc mười hay hai mươi phút sau mới đến đây”.
Long Thiên Tiếu chỉ hời hợt nói. Thấy Long Thiên Tiếu không giống như đang nói đùa, tiếp tân có chút không chắc chắn lắm.
“Hai người này là ai vậy, đứng ở đây làm gì? Cô không biết hôm nay sắp đón khách quý sao?”
Lúc này, một người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi béo phệ, mặc đồ vest đi đến, thấy ba người đang nói gì đó, anh ta rất bất mãn nói.
“Giám đốc Đại Phú, hai vị khách này nói có hẹn trước”.
Cô tiếp tân cũng rất khó xử, chỉ đành nói.
“Hai người hẹn trước với ai thì mời đi tìm người đã hẹn trước. Hôm nay chúng tôi có khách đặc biệt đến, hai vị đứng đây không ổn chút nào”.
Triệu Đại Phú nhìn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, giọng điệu hơi khách sáo, dù sao hai người cũng xem như là khách hàng của nơi này. Nhìn cách ăn mặc, chiếc xe đỗ cách đó không xa của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, anh ta thầm chắc mẩm hai người này không phải là người có tiền gì cho cam.
Nếu không phải xét thấy người phụ nữ đi bên cạnh cực kỳ xinh đẹp thì anh ta còn chẳng thèm để ý đến họ nữa.
“Tôi đã hẹn gặp với ông chủ các anh là Tần Viễn Lâm ở nơi này, vì ông ta có chút chuyện nên vẫn chưa đến, có lẽ khoảng mười đến hai mươi phút nữa mới đến”.
Long Thiên Tiếu vẫn rất kiên nhẫn nói.
“Khụ khụ…”, nghe anh nói vậy, Triệu Đại Phú bị sặc nước miếng: “Anh đang nói gì? Anh có hẹn trước với ông chủ chúng tôi?”
Triệu Đại Phú ngạc nhiên cứ như nhìn thấy khủng long.
“Phải”.
Long Thiên Tiếu chắc nịch đáp.
“Giám đốc Đại Phú, chẳng lẽ khách quý bên trên nói là vị trước mặt này sao? Giám đốc, anh đã xem ảnh của vị khách quý đó chưa?”
Cô tiếp tân vẫn hơi thấp thỏm nói.
“Không thể nào, dù phía trên không đưa ảnh nhưng đã thông báo khách quý là người bên gia tộc dẫn đến. Người bên gia tộc sẽ đến đây trước để đón khách”.
Triệu Đại Phú lập tức bác bỏ suy đoán của cô tiếp tân, khách quý của gia tộc sao có thể có bộ dạng như hai người trước mặt này được, tuyệt đối không thể nào!
Người có thể khiến nhà họ Tần để mắt đến chắc phải là quan chức cấp cao, sao có thể là người ăn mặc bình thường, đi con xe như này được?
“Tôi hẳn là khách quý mà vị nhắc tới, nếu không hai người cứ gọi điện lên phía trên, xảy ra hiểu lầm gì thì không hay lắm”.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nhìn nhau, sau đó nói. Cố Tuyết Cầm gượng gạo cười, đây là chuyện cô đã đoán trước.
“Bớt nói vớ vẩn đi, chuyện này không thể nào! Nếu anh thật sự hẹn trước với ông chủ hay là khách quý của chúng tôi thì Triệu Đại Phú tôi đây sẽ quỳ xuống xin lỗi anh. Dù là khách quý đến đây, ông chủ sẽ không đích thân đến, các anh còn hẹn trước với ông chủ được sao? Mau đi đi, đây không phải là nơi ai cũng có thể đến, nhà ở đây ít nhất cũng là sáu mươi triệu, các anh đừng đến đây gây ầm ĩ nữa”.
Triệu Đại Phú mất kiên nhẫn nói, xua tay đuổi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rời đi.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cũng cười khổ nhìn Cố Tuyết Cầm, anh thấy được vẻ không biết làm sao trong mắt người nọ.
“Nếu anh đã nói vậy, bây giờ chúng ta sẽ đi nhưng anh đừng hối hận”.
Long Thiên Tiếu hơi bất lực nói, anh nắm tay Cố Tuyết Cầm qua lại xe.
“Em là quả táo nhỏ của anh, sao yêu em mãi không chán nhỉ, gương mặt đỏ hồng sưởi ấm trái tim anh, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh anh…”
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, là điện thoại của Triệu Đại Phú.