Ngoài mong đợi của Long Thiên Tiếu, ngay sau khi tin nhắn được gửi đi đã có hồi âm.
Cố Tuyết Cầm gửi một icon ôm hình trái tim rồi viết.
“Chưa ngủ, sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Tôi có đồ muốn đưa cho cô”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Tiểu Tịch ngủ say rồi, anh đừng qua, để tôi qua đó cho”.
Lúc này Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Được”.
Long Thiên Tiếu lại đáp. Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng xuống giường, sau đó rón rén mở cửa, đóng cửa lại, rồi đi vào phòng Long Thiên Tiếu. Mặc dù đã mười một giờ tối, nhưng cửa phòng khách vẫn mở.
Phòng của Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, chỉ cách vài bước chân. Chỉ có mấy bước thôi nhưng cảnh tượng Cố Tuyết Cầm đi vào phòng của Long Thiên Tiếu đã bị Vương Mỹ bắt gặp, khiến bà ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này đã phát triển ngoài dự tính của Vương Mỹ, trong lòng Vương Mỹ rất lo lắng. Xem ra phải nhanh chóng khiến tên vô dụng này cút khỏi đây mới được, nhìn thấy Cố Tuyết Cầm vào phòng Long Thiên Tiếu, thậm chí bà ta còn muốn gọi Cố Tuyết Cầm ra ngoài.
Nửa đêm nửa hôm, tìm tên vô dụng đó làm gì? Con gái của bà ta thực sự càng ngày càng hồ đồ.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cũng không làm gì khác, bây giờ Cố Tuyết Cầm rất hay chống đối bà ta, nếu như cãi vã với Cố Tuyết Cầm vì chuyện này, sau này chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
“Tìm tôi có việc gì?”
Cố Tuyết Cầm bước vào phòng của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Có muốn ăn đêm không?”
Long Thiên Tiếu chỉ vào bát cháo đặt ở bên cạnh, còn có những đồ ăn đêm khác và hỏi. Trên đường về anh đã thuận tiện mua một ít.
“Đồ ăn đêm? Anh chỉ muốn đưa đồ ăn đêm cho tôi thôi sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, cô còn tưởng rằng Long Thiên Tiếu có món quà gì tặng cho mình, hóa ra là đồ ăn đêm, trong lòng có chút thất vọng.
“Còn có cái này”.
Long Thiên Tiếu đưa ra một USB.
“Đây là cái gì?”
Cố Tuyết Cầm cầm lấy USB trong tay và hỏi.
“Cô cầm máy tính qua đây, mở nó lên sẽ biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vậy sao? Vậy anh chờ một chút”.
Cố Tuyết Cầm trả lại USB cho Long Thiên Tiếu, sau đó hưng phấn lên phòng mình lấy máy tính xách tay.
Không lâu sau, Cố Tuyết Cầm đã trở lại, trên tay cô cầm máy tính xách tay.
“Đưa đây, để tôi xem bên trong có gì?”
Cố Tuyết Cầm bảo Long Thiên Tiếu đưa USB, cắm vào máy tính xách tay, mở USB ra, bên trong chỉ có một tập tin, và còn là tập tin chưa được đổi tên lần nào. Cố Tuyết Cầm bấm vào, từ máy tính phát ra tiếng đàn piano du dương.
“Hả? Đây không phải là bản nhạc Kiss The Rain sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, thật ra bản nhạc piano này có thể tải trên mạng bất cứ lúc nào, dường như không cần thiết phải đặc biệt đưa vào USB chứ?
“Cô nghe kỹ lại đi, nhắm mắt rồi từ từ cảm nhận xem đây có phải là bản đầy đủ không?”
Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền khẽ nhắm mắt, tiếng piano du dương gợn sóng, từng nốt nhạc lần lượt chạm vào tim cô như những hạt mưa, lắng nghe, khóe miệng của cô bất giác khẽ nhếch lên tạo thành đường cong ngọt ngào.
“Sao có thể như vậy?”
Cố Tuyết Cầm mở mắt ra, có chút khó tin nói.
“Có gì là không thể?”
Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó đáp.
“Sao anh làm được vậy, bản nhạc này giống hệt cách chơi của Hoàng Tử Ếch mấy ngày trước, hơn nữa, tôi cảm thấy bản nhạc này giống với bản mà Hoàng Tử Ếch chơi”.
Cố Tuyết Cầm kinh ngạc nhìn Long Thiên Tiếu nói.
“Không có khác biệt thì tốt”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ cười đáp.
“Anh đã làm như thế nào. Nói sao nhỉ, nếu hai người cùng chơi một bản nhạc thì không có khả năng cảm nhận lại giống nhau đến vậy. Vậy thì người chơi bản nhạc này với Hoàng Tử Ếch chắc chắc là cùng một người”.
“Tại sao anh lại có bản đầy đủ?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu, bản nhạc này không có tạp âm, hơn nữa còn là bản đầy đủ, có nghĩa là bản nhạc này không phải bản thu âm của Hoàng Tử Ếch, mà là bản thu âm khác.
“Không phải cô muốn có bản đầy đủ sao, cho nên tôi giúp cô, cũng không mất nhiều thời gian”.
Long Thiên Tiếu chỉ cười nói, lúc này anh đang tìm một cái cớ để khiến Cố Tuyết Cầm có thể tin tưởng.
“Nhưng, đây là bản nhạc do Hoàng Tử Ếch chơi mà, anh đi gặp Hoàng Tử Ếch sao?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu nói.
“Đúng vậy, tôi đã đi tìm anh ấy. Tôi nói rằng vợ mình cực kỳ thích bản nhạc này, bảo anh ấy chơi một bản đầy đủ, cũng không mất nhiều thời gian. Anh ấy liền chơi thôi”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Anh quen người đó sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi.
“Coi như có quen biết”.
Long Thiên Tiếu trả lời bừa.
“Tên anh ta là gì, quê ở đâu?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Người thành phố Lâm Giang, tên là Long... Long Thiên Tiếu”.
Long Thiên Tiếu cũng không còn cách nào khác, trả lời qua loa cũng không được, đành phải nói ra.
“Phụt... anh nói bản nhạc này là do anh chơi?”
Cố Tuyết Cầm suýt chút nữa phun nước bọt ra ngoài, có chút cạn lời nói.
“Đúng vậy, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói.
“Không tin, anh nói khoác. Có thể chơi được bản nhạc như vậy, một là thiên tài vô song, hai là bậc thầy ẩn thân lão luyện. Anh cảm thấy mình là thiên tài vô song hay bậc thầy ẩn thân lão luyện?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, bộ dạng tuyệt đối không tin.
“Được thôi, tôi chỉ là một người bình thường, không phải là thiên tài vô song, cũng không phải là bậc thầy ẩn thân lão luyện”.
Long Thiên Tiếu có chút bất lực đáp.
“Vậy thì đúng rồi. Không cần biết anh làm thế nào, dù sao thì món đồ này sẽ là của tôi, anh tặng cho tôi đúng chứ, cảm ơn nha, hihi!”
Cố Tuyết Cầm hiển nhiên rất vui mừng, cũng không quan tâm đến gì khác mà cất USB đi.
“Là tặng cho cô, cô thích là được rồi”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi thích, cực kỳ thích”.
Cố Tuyết Cầm vui vẻ đáp.
“Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Long Thiên Tiếu cười rồi nói đùa.
“Cảm ơn sao? Để tôi nghĩ xem…”
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền hơi cau mày, vẻ mặt trầm tư, dường như chuyện cảm ơn này khiến cô có chút khó xử.
“Nghĩ ra chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có rồi”.
Não của Cố Tuyết Cầm lóe lên, cô búng tay rồi nói.
“Cảm ơn như thế nào?”
Long Thiên Tiếu nghe xong cười hỏi.
“Trước tiên anh hãy nhắm mắt lại, bây giờ, lập tức, nhắm mắt lại ngay”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, có chút khẩn trương nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút suy nghĩ lệch lạc.
“Cô muốn làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.
“Không cần biết, nhanh, bảo anh nhắm mắt thì anh nhắm mắt đi, không có lệnh của tôi thì không được mở mắt”.
Cố Tuyết Cầm có chút mạnh mẽ nói, Long Thiên Tiếu nghe xong cũng bất lực, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nghĩ đến cảnh một người đàn ông to lớn nhắm mắt trước một người phụ nữ, rồi bày ra bộ dạng như đang chờ đợi người đến phát thưởng, anh cảm thấy hơi không thoải mái.