Chương 192: Tôi cũng muốn thử
“Nói đi, tôi có thể giúp gì?”
Đông Phương Tuyết nghe vậy cũng hỏi.
“Tôi muốn chơi một bản nhạc, cô có thể vui lòng thu âm giúp tôi không, về phương diện thu âm, cô là người có chuyên môn, tôi muốn thu một đoạn hay nhất có thể”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.
“Vậy anh vào đây đi, không phải chuyện gì lớn, chắc cũng không cần mất nhiều thời gian. Cô đi xuống trước đi, sau khi xong việc anh ấy sẽ tự rời khỏi đây”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết bình thản nói, người phục vụ nghe vậy hơi cúi đầu, sau đó lui ra ngoài.
“Nói đi, anh muốn chơi bản nhạc nào?”
Đông Phương Tuyết lãnh đạm hỏi, trên thế giới này rất ít người có thành tựu về piano, ngay cả những người đã học piano thì trình độ cũng không hẳn sẽ cao. Lần đầu gặp mặt, Đông Phương Tuyết cho rằng Long Thiên Tiếu giống như những người bình thường đó.
“Kiss the Rain, chắc cô cũng từng nghe qua, bây giờ tôi sẽ chơi một bản hoàn chỉnh. Lát nữa khi tôi đánh đàn, phiền cô giúp tôi ghi lại toàn bộ bản nhạc này. Đây là điều rất quan trọng với tôi”.
Long Thiên Tiếu nói ra những yêu cầu của mình.
“Kiss The Rain?”
Nghe vậy, Đông Phương Tuyết liền sửng sốt một lát.
“Ừm, có chuyện gì vậy? Không được sao?”
Long Thiên Tiếu đứng ở dưới lầu lại hỏi.
“Có phải anh đã xem video trên Weibo, cho nên mới muốn thể hiện bản thân đúng không? Tôi phải nói cho anh biết, nếu anh muốn đạt đến trình độ đó thì phải luyện thêm vài năm nữa mới được ấy chứ?”
Đông Phương Tuyết nghe xong những lời này liền nói. Mấy ngày nay trên Weibo, Hoàng tử ếch đang vô cùng hot, cô cũng có quan tâm, một ca sĩ vô danh chỉ với một ca khúc liền trở nên nổi tiếng, có giá trị hàng tỷ tệ.
Chơi piano là sở thích của cô, cô cũng có nghiên cứu về nghệ thuật piano. Chính là vì có chuyên môn, có nghiên cứu nên cô mới biết được một số người muốn đạt đến trình độ như Hoàng tử ếch thì cần phấn đấu cả đời.
Trên thế giới này, vẫn tồn tại thiên tài.
“Có thể nói như vậy, tôi cũng muốn thử xem”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ nói. Lý do anh muốn thu một phiên bản hoàn chỉnh chỉ là vì Cố Tuyết Cầm thực sự rất muốn có một phiên bản hoàn chỉnh, vậy thôi.
“Vậy được rồi, anh thử đi”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết cũng bình thản đáp, chỉ là một người muốn thử, chắc cũng không có trình độ gì.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu đi tới bên đàn piano trong phòng luyện đàn, anh ngồi xuống, vuốt phím đàn và cảm nhận một chút.
“Cô chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Anh không cần bản nhạc sao?”
Lúc này Đông Phương Tuyết phát hiện trước mặt Long Thiên Tiếu không có bản nhạc.
“Tôi không cần bản nhạc, tôi có thể nhớ tất cả các nốt nhạc”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Đông Phương Tuyết nghe xong lại cảm thấy có vẻ Long Thiên Tiếu đang khoác lác.
“Tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ anh có thể bắt đầu rồi”.
Đối với một người biết giả bộ như vậy, trong lòng Đông Phương Tuyết thật ra cũng có chút khinh thường, nếu đã muốn giả bộ, vậy thì để cô xem lát nữa kết quả sẽ như thế nào?
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhắm mắt lại, dường như đã đi vào trạng thái.
Một lúc lâu sau, Long Thiên Tiếu đánh nốt nhạc đầu tiên, nốt nhạc đột ngột vang lên này dường như mang đến cho Đông Phương Tuyết một cảm giác tươi mới, trong lòng cô không khỏi có chút chấn động.
Tiếp theo, những nốt nhạc giống như giọt nước rơi trên lá sen, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, trong chốc lát, cô thậm chí có thể cảm nhận được không khí xung quanh trong trẻo hơn rất nhiều.
Long Thiên Tiếu không biết phản ứng trong lòng của Đông Phương Tuyết, anh chỉ muốn tìm một nơi như vậy, tập trung chuyên tâm đánh đàn, về phần có hay không, anh không biết và cũng không bận tâm.
Một phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã có cái nhìn khác về Long Thiên Tiếu.
Hai phút trôi qua, Đông Phương Tuyết nghe tiếng đàn động lòng người này, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Sau năm phút, trong lòng Đông Phương Tuyết kích động đến mức có chút không kiểm soát được bản thân.
Cảm giác này, trình độ này, thực sự có thể được chơi bởi một người qua đường bình thường sao? Thậm chí cô còn tìm thấy một cảm giác quen thuộc, không chừng người đàn ông đang chơi đàn trước mặt cô chính là Hoàng tử ếch trong tin đồn.
Là một người đã nghiên cứu nhạc nhiều năm, cô có thể thấy được phong cách chơi đàn của Long Thiên Tiếu rất đặc biệt, đặc biệt giống như của Hoàng tử ếch.
Bảy phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã là trở thành fan cuồng của Long Thiên Tiếu rồi, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu đã biến thành sùng bái. Nếu không phải cô đồng ý giúp Long Thiên Tiếu thu âm toàn bộ bản nhạc thì hiện tại cô đã quỳ rạp dưới chân Long Thiên Tiếu rồi.
Đến khi đoạn âm thanh kết vang lên, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng chơi xong bản nhạc, trong phòng luyện đàn vang lên tiếng vỗ tay. Sau bản nhạc này, cách nhìn của Đông Phương Tuyết về Long Thiên Tiếu đã hoàn toàn thay đổi.
“Xin hỏi tên anh là gì?”
Đông Phương Tuyết mắt lóe lên một tia sáng hỏi.
“Tôi họ Long”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh Long, vừa rồi nghe anh chơi đàn, bây giờ tôi có thể mạo phạm hỏi một câu được không?”
Đông Phương Tuyết vô cùng phấn khích nói với Long Thiên Tiếu, ánh mắt tràn ngập sự thăm dò, trên thế giới này, không thể có người thứ hai chơi bản Kiss The Rain hay như vậy được.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của Hoàng tử ếch và Long Thiên Tiếu trong đầu Đông Phương Tuyết bắt đầu hợp làm một.
“Câu hỏi gì vậy, cô cứ hỏi đi”.
Long Thiên Tiếu rời khỏi đàn, sau đó nói.
“Xin hỏi anh là Hoàng tử ếch chơi bản Kiss The Rain trong nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ mấy ngày trước đúng không? Tôi đã theo nghề này nhiều năm, có thể nghe ra một bản nhạc có phải là cùng một người chơi hay không”.
Đông Phương Tuyết có chút thấp thỏm nói, cô nhìn Long Thiên Tiếu, trong mắt hiện lên sự chờ mong.
“Nếu cô thấy vậy thì chính là vậy”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ.
“Anh thực sự là Hoàng tử ếch đó sao?”
Đông Phương Tuyết lại hỏi.
“Đúng vậy!”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, có chút miễn cưỡng nói. Anh chỉ đánh một bản nhạc, sự việc sao lại phức tạp như vậy?
“Tốt tốt tốt, thật tốt quá, chưa ai được nhìn gương mặt thật của anh, không ngờ hôm nay tôi lại được thấy”.
Đông Phương Tuyết có chút kích động nói.
“À, bản ghi âm chắc không có vấn đề gì đúng không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Anh Long yên tâm, không có vấn đề gì. Chỉ là tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ?”
Đông Phương Tuyết giả bộ thần bí nói.
“Yêu cầu gì?”
Long Thiên Tiếu nghe xong liền hỏi.
“Anh có thể cho tôi sao chép bản ghi âm của anh được không? Anh yên tâm, tôi sẽ thực hiện các biện pháp bảo mật. Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, càng không dùng để kiếm lợi trên các nền tảng thương mại”.
Đông Phương Tuyết có chút đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói.
”Không có vấn đề gì, coi như là tôi cảm ơn cô”.
Long Thiên Tiếu vô cùng vui vẻ nói, nói xong, anh để cho Đông Phương Tuyết sao chép một bản khác. Sau khi lấy được bản ghi âm, Long Thiên Tiếu liền rời đi, trước khi đi, dưới yêu cầu nhiệt tình của Đông Phương Tuyết, anh đành phải thêm Wechat của cô ấy.