Đám người xung quang thấy vậy, khẽ thì thầm bàn tán, rốt cuộc người này làm sao vậy, sao đột nhiên lại quỳ trên mặt đất?
Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn được trực thăng vũ trang chiến khu Nam Cảnh hộ tống đến, có thể được hộ tống bằng máy bay chiến đấu chiến khu Nam Cảnh, điều đó cho thấy thân phận và địa vị của người này vô cùng phi thường, một người như vậy sao có thể nói quỳ là quỳ, không cần thể diện nữa sao?
Tạ Trường Lâm ở phía sau Bách Lý Vô Cầu thấy cảnh này cũng sững sờ. Lúc này ông ta mới phát hiện chất độc trên người đã được giải, trong lòng cũng buông lỏng ra, thấy Bách Lý Vô Cầu quỳ xuống, ông ta vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ thiên tài Bách Lý làm gì vậy, tại sao cậu lại quỳ ở đây?”
Tạ Trường Lâm có chút ngạc nhiên hỏi, nhưng ông ta không dám lại gần Bách Lý Vô Cầu, bởi vì ông ta sợ Bách Lý Vô Cầu lại hạ độc mình. Hiện tại ông ta tin rằng thứ mà bác sĩ thiên tài Bách Lý giỏi nhất không phải là y thuật mà là dùng độc dược, quả thực là quá đáng sợ.
“Thầy nhà tôi làm gì thì làm, tại sao phải giải thích với ông?”
Chàng trai trẻ liếc xéo Tạ Trường Lâm, sau đó nói. Cậu ta đã đi theo Bách Lý Vô Cầu nhiều năm và hiểu rất rõ tính cách của anh ta, điều mà Bách Lý Vô Cầu không thích nhất là bị người khác hỏi đủ thứ.
“Hả…”
Tạ Trường Lâm cứng họng, không hỏi thì không hỏi, có cần hung dữ như vậy không?
“Năm đó, tôi đã hứa với anh ta rằng, mỗi khi thấy anh ta tôi phải rập đầu xuống đất, tam khấu cửu bái!”
*Tam khấu cửu bài: Dập đầu ba lần, vái chín lần.
Bách Lý Vô Cầu hờ hững nói, trên mặt không có một chút biểu cảm.
“Thấy anh ta? Anh ta là ai?”
Tạ Trường Lâm lại có chút ngạc nhiên, sau đó hỏi. Có thể khiến một bác sĩ thiên tài có tính cách kỳ dị, bản lĩnh cường hãn, thân phận cao quý quỳ xuống thì “anh ta” này hẳn là rất tài ba đúng không?
“Long Thiên Tiếu, trước đây có lẽ anh ta không được gọi bằng cái tên này!”
Ánh mắt Bách Lý Vô Cầu lạnh lùng, nói.
“Cái này…cậu ta chẳng qua chỉ là người nhà của bệnh nhân, thân phận của bác sĩ thiên tài Bạch Lý cao quý làm sao. Ở nơi đông người, cậu hà tất phải làm như vậy?”
Tạ Trường Lâm nghe vậy liền choáng váng, người khiến bác sĩ thiên tài Bách Lý quỳ xuống, vậy mà lại là Long Thiên Tiếu? Rốt cuộc Long Thiên Tiếu này có lai lịch như thế nào? Có thể khiến Bách Lý Vô Cầu kiêu ngạo sẵn lòng rập đầu xuống đất, tam khấu cửu bái.
“Dập đầu trước anh ta, không xấu hổ, chỉ là nhục nhã!”
Bách Lý Vô Cầu lắc lắc đầu, thờ ơ nói.
Nói xong, anh ta bèn dập đầu xuống đất, dập đầu ba lần, quỳ lậy chín lần, đầu rạp xuống đất.
Anh ta quay mặt về hướng mà Long Thiên Tiếu đang đứng.
Sau khi nghe thấy lời nói của Bách Lý Vô Cầu, những người xung quanh đều bắt đầu cảm thán, rốt cuộc Long Thiên Tiếu là ai, là ai mà có thể khiến một người có thân phận như vậy sẵn lòng rập đầu xuống đất, tam khấu cửu bái.
Thậm chí anh ta còn nói, dập đầu trước Long Thiên Tiếu không xấu hổ!
“Anh ta đang làm gì vậy, sao lại nằm trên mặt đất?”
Tần Tiểu Manh sửng sốt, hỏi. Cố Tuyết Cầm cũng vậy, rập đầu xuống đất, tam khấu cửu bái, ở Đại Hạ đây là đại lễ.
Đều nói, dưới đầu gối của đàn ông dát vàng, tôn nghiêm của đàn ông còn đáng giá hơn cả ngàn lượng vàng.
“Bởi vì anh ta nghĩ thông rồi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nhìn Bách Lý Vô Cầu đang quỳ trên mặt đất, nói với giọng điệu bình tĩnh.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, duy chỉ có Long Thiên Tiếu lại dửng dưng hờ hững, như thể chuyện như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh vậy.
“Nghĩ thông? Nghĩ thông cái gì?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Đây là lời năm đó anh ta hứa với tôi, thấy tôi bắt buộc phải rập đầu xuống đất, tam khấu cửu bái!”
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Tại sao? Dựa vào đâu?”
Tần Tiểu Manh nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng vẻ mặt khó tin. Đây là một vị bác sĩ thiên tài, trực thăng vũ trang ở chiến khu Nam Cảnh hộ tống anh ta, tại sao một nhân vật lớn như vậy lại hứa hẹn với một ông chú bủn xỉn như thế?
Tần Tiểu Manh cảm thấy càng ngày càng khó hiểu, rốt cuộc thế giới này bị sao vậy?
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời Tần Tiểu Manh, bởi vì anh cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ yên lặng nhìn mọi chuyện xảy ra ở dưới lầu.
“Chúng ta xuống đi, dù sao cũng không thể để cho anh ta cứ quỳ mãi như vậy!”
Thật lâu sau, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng cười khổ, nói. Lúc này, Bách Lý Vô Cầu ở dưới đã tam khấu cửu bái nhiều lần, có vẻ như anh ta định cứ dập đầu hướng phía Long Thiên Tiếu mãi.
Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời, người ta từ xa đến đây để giúp đỡ, vậy mà lại bắt người ta tam khấu cửu bái, đây là đạo lý gì vậy? Nghĩ đến đây, Cố Tuyết Cầm đi theo Long Thiên Tiếu xuống, cô cũng muốn biết, rốt cuộc bên trong ẩn chứa những bí mật gì mà có thể khiến một bác sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới phải tam khấu cửu bái.
Trên bầu trời thành phố Lâm Giang, ba máy bay trực thăng vũ trang đang bay ra khỏi thành phố.
“Anh Hạ, nhiệm vụ lần này, lại do đại nhân Dạ Diên thông qua chiến khu truyền đạt mệnh lệnh sao?”
Trên chiếc trực thăng dẫn đầu, một thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi còn non trẻ tràn đầy hăng hái hỏi.
“Đinh Ân, nhóc con nhà cậu đừng có mà tò mò nữa. Nếu hỏi tiếp, có tin lần sau tôi không dẫn cậu ra ngoài nữa không?”
Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ghế lái phụ trêu ghẹo nói. Lão Hạ ngồi ở một bên vẫn không nói gì, trên tay cầm một mảnh vải, cẩn thận lau khẩu súng hạng nặng yêu quý của mình.
Thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, thường lành ít dữ nhiều, thập tử nhất sinh, giây phút nào cũng phải thắt chặt thần kinh, thời gian anh ta thích nhất là được ngồi trên máy bay nghiêm túc lau khẩu súng hạng nặng yêu quý của mình.
“Nếu mọi người không dẫn tôi ra ngoài, chí ít phải giết hàng chục con nai ngu ngốc nước Đông Khấu!”
Đinh Ân nghe vậy, có chút u oán nói. Bọn họ là tiểu đội duy nhất thực hiện nhiệm vụ ở gần thành phố Lâm Giang. Cho nên, bọn họ tiếp quản hai nhiệm vụ trực tiếp tiến vào thành phố này.
Lực lượng vũ trang của bọn họ ở Nam Cảnh sẽ không tiến vào nội thành nếu không có chỉ thị đặc biệt. Chỉ thị đặc biệt như vậy, ít nhất thì cấp cao nhất ở Nam Cảnh mới có đủ tư cách để phê duyệt.
“Đông Khấu là Đông Khấu, sao lại trở thành con nai ngu ngốc rồi?”
Lúc này, Lão Hạ đang lau khẩu súng máy hạng nặng trừng mắt nhìn Đinh Ân, tức giận nói.
“Tiểu quốc Đông Khấu, thiếu thốn vật chất, từ bao đời nay luôn thèm muốn vùng lãnh thổ Đại Hạ rộng lớn và trù phú của chúng ta, những con cá voi ảo tưởng muốn nuốt chửng quê hương, tàn sát người thân và đồng bào của chúng ta. Thật không ngờ Đại Hạ ta là vùng đất địa linh nhân kiệt, anh tài xuất chúng, bọn họ muốn đạt được mục đích, quả thực là hy vọng hão huyền, bọn họ giống như một con nai ngu ngốc ở trên núi nhà tôi vậy, ngây ngô khờ khạo”.
Trong mắt Đinh