Chương 93
Tần Cao Văn rất hào phóng, đối với anh mà nói những vấn đề có thể dùng tiền và võ lực để giải quyết thì đều là chuyện nhỏ.
“Gấp…gấp ba?”, người chủ thầu bàng hoàng.
Có phải là hào phóng quá rồi hay không?
“Chê ít à? Gấp bốn thì thế nào?”
Đối với tiền bạc, Tần Cao Văn không có khái niệm quá rõ ràng, dù sao thì con số trong thẻ ngân hàng của anh có dùng cả hai bàn tay cũng không đếm hết được.
Số tiền trong thẻ cũng chỉ là con số. Người chủ thầu ho hai tiếng và nói: “Không thành vấn đề”.
“Ba tháng thì ba tháng”.
“Ừ, chỉ cần làm tốt thì tiền không thành vấn đề”.
…
Sau khi dặn dò xong, Tần Cao Văn đi đón Đóa Đóa tan lớp. Sau chuyện vừa rồi, anh cũng không dám chậm trễ thêm một phút giây nào.
Vừa bước vào cổng thì đã có hai thanh niên chặn trước mặt anh.
Bọn chúng đều mặc đồ đen, trên mặt có vài vết sẹo trông vô cùng dữ tợn.
“Anh Tần phải không?”
Trong đó có một tên chột hỏi.
“Ừ!”
Tần Cao Văn gật đầu.
Tên chột châm một điếu thuốc nói: “Nghe nói anh một mình mà tiêu diệt cả đội quân của Vương Bưu, lợi hại đấy?”
Giọng hắn chứa đựng sự chế nhạo, không hề tỏ ra khiếp sợ.
“Anh thấy ngưỡng mộ à? Vậy tôi cũng không ngại đưa anh đi cùng hắn đâu”.
Tần Cao Văn cảm thấy bực bội, hai kẻ này đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi.
Tên chột sầm mặt, lạnh lùng nói: “Anh Tần, tôi nói anh biết, đừng tưởng hủy diệt được một tên Vương Bưu cỏn con mà ghê gớm. Hắn ở trước mặt đại ca của chúng tôi thì đến cái dắm cũng chẳng bằng”.
“Cút!”
Tần Cao Văn không muốn nhiều lời với hắn.
Tên chột không hề tránh ra mà quát lên với Tần Cao Văn: “Đại ca của bọn tôi là Mã Thiên Long. Hôm nay tới là vì muốn anh nhường lại miếng đất của trung tâm thành phố. Đại ca chịu bỏ ra một nghìn tệ để mua lại nó”.
Một nghìn tệ sao?