Chương 12
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt khiêu khích, muốn xem anh làm sao lấy ra được hơn một trăm triệu tệ.
“Không trả được thì quỳ xuống cho tôi!”.
“Có chút tiền thế thôi à?”, Tần Cao Văn thản nhiên nói.
Bất động sản Thiên Long vận hành tới ngày nay đã có tới hai mươi năm lịch sử. Số lượng nhà đất bán ra lên tới hàng vạn căn, doanh thu vượt ngưỡng hơn bảy mươi tỉ tệ.
Biệt thự Vân Sơn là kiến trúc tiêu biểu của bất động sản Thiên Long, là nơi ở mà rất nhiều đại gia mong muốn có được.
Thế nhưng với cái giá lên tới hơn một trăm triệu tệ thì thật sứ khiến người ta khó có thể theo kịp.
Vậy mà…Tần Cao Văn lại nói cái giá đó rẻ sao?
Não đúng là bị cử kẹp mất rồi.
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Vương Thuyền Quyên không chịu nổi nữa bèn đi tới cạnh Tần Cao Văn và kéo tay áo anh với vẻ mặt lo lắng.
Không có tiền cũng không gấp, nhưng việc dìm bầm dập nhà người ta, một khi bị vạch trần thì còn mất mặt hơn cả người kia nữa.
“Những gì anh nói là thật, chút tiền này thật sự chẳng nhiều nhặn gì!”
Tần Cao Văn khóc dở mếu dở và nói chân thành.
Khi anh còn thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, trời xui đất khiến thế nào cứu được một đại gia xã hội đen của Đại Lục, sau đó người này tặng anh cả một căn biệt thự, giá trị hình như tầm hơn một tỷ tệ.
Vậy thì một trăm triệu tệ lẽ nào lại nhiều sao?
“Tôi hi vọng anh có thể nhớ những gì mình nói, đừng lát nữa giả ngớ giả ngẩn nhé”.
Cô gái đi tới quầy, lấy máy quẹt thẻ đưa cho Tần Cao Văn: “Quẹt nhé!”
Mã Kim Cương đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng.
Mã Kim Cương có thể tưởng tượng ra lát nữa khi Tần Cao Văn bị vạch mặt thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Nhóc thối, lát nữa đợi mà quỳ xuống xin ông nội tha mạng cho nhé!”
Dám đánh Mã Kim Cương, thật sự gan lớn lắm. Khiến người đàn ông này bị mất mặt trước nhiều người như vậy chẳng lẽ Mã Kim Cương lại để yên?
Tần Cao Văn lấy thẻ ra đặt lên máy POS.