Chương 3: Anh không mua nổi
“Được!”, Tần Cao Văn thản nhiên đáp.
Điều này với anh mà nói hoàn toàn chẳng là gì cả.
Nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ, ngày mai Vương Thuyền Quyên còn phải đi làm, bèn nói: “Anh đi trước đi”.
“Mai khi nào em rảnh?”.
Điều kiện ở của hai mẹ con họ quá đơn sơ, Tần Cao Văn có chút không đành lòng. Bao nhiêu năm nay, anh chấp hành nhiệm vụ ở thế giới ngầm, tiền tích lũy được đã đạt tới mấy chục tỷ tệ, mua nhà không thành vấn đề.
“Để làm gì?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Có chút chuyện”.
Anh biết bây giờ nói ra thì với tính cách của Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ từ chối, chi bằng dứt khoát một chút, đưa cô đi mua luôn.
“Năm giờ chiều tôi tan ca”.
“Được!”, Tần Cao Văn thoải mái đáp: “Đến lúc đó anh sẽ đón hai mẹ con”.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường vẫn rực rỡ ánh đèn, người xe đông đúc, trong đêm tối vô cùng huyên náo.
Tần Cao Văn đi trên đường, gió đêm thổi qua làm anh cảm thấy mát mẻ.
Mấy năm qua không có anh, Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa đã phải chịu nhiều ấm ức, bây giờ anh nhất định phải bù đắp thật tốt.
Tối nay, anh tìm một khách sạn ngủ lại.
Hoàng hôn ngày hôm sau.
Ráng chiều thiêu đốt trời Tây, mặt trời lặn điểm xuyết hoàng hôn.
“Bây giờ em rảnh không?”.
Tần Cao Văn đứng đợi ở tầng trệt công ty Vương Thuyền Quyên, vừa nhìn thấy cô xuống thì vội vàng tiến tới.
“Còn phải đi đón con gái”.
Vương Thuyền Quyên vẫn tỏ ra lạnh lùng với Tần Cao Văn, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Mẹ!”.
Đóa Đóa thò đầu ra từ một chiếc xe ở bên cạnh: “Con ở đây”.
Tần Cao Văn cười nói: “Anh đã đi đón Đóa Đóa về trước rồi”.
Vương Thuyền Quyên không khỏi cảm thán, cùng huyết thống có khác.
Người khác có đối tốt với Đóa Đóa thế nào, ít nhất cũng phải mấy tháng con bé mới hoàn toàn chấp nhận.
Thế mà cô bé mới gặp Tần Cao Văn hai ngày, tan học đã đồng ý đi với anh.
Vương Thuyền Quyên lên xe, Đóa Đóa vội vàng tiến sát lại: “Mẹ, hôm nay chú siêu nhân mua đồ ngon cho con ăn, toàn là món Đóa Đóa thích, chú siêu nhân rất tốt với Đóa Đóa”.
“Thích thì tốt”, Vương Thuyền Quyên vươn tay xoa đầu con gái.
Sau đó cô lại nói: “Chúng ta đi đâu đây?”.
“Công ty bất động sản Thiên Long!”.
Tần Cao Văn đang lái xe, không quay đầu lại mà trả lời.
“Đến Công ty bất động sản Thiên Long làm gì?”, Vương Thuyền Quyên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Gia tộc Thượng Quan xếp thứ nhất trong ba gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu chính là ông chủ đằng sau Công ty bất động sản Thiên Long. Nhà ở đó giá bình quân là bốn mươi nghìn tệ một mét vuông.
Nhiều người có cố gắng cả đời có lẽ cũng chỉ mua được cái toilet.
“Mua nhà”.
Sau khi đến Công ty bất động sản Thiên Long, Tần Cao Văn dừng xe, mở cửa ra, sau đó nói với Vương Thuyền Quyên: “Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi”.
“Anh…”, trong mắt Vương Thuyền Quyên đầy vẻ kinh ngạc: “… thật sự định mua nhà ở đây sao?”.
Đây không phải chỗ để người bình thường chi tiêu.
“Không thì đến đây làm gì? Cũng không thể ăn cơm ở đây được đúng không?”.
Tần Cao Văn bế Đóa Đóa lên, sau đó đi về phía phòng tiếp khách. Vương Thuyền Quyên ngây ra một lúc, sau đó cũng theo sát phía sau.
Buổi chiều trong phòng tiếp khách chỉ có một nhân viên bán hàng, đó là một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Cô ta đang ngồi ở quầy mân mê móng tay của mình.
Nhìn thấy có khách đến, cô ta vội vàng đứng dậy, khom lưng chào: “Xin chào quý khách, xin hỏi anh muốn xem loại nhà gì ạ?”.
“Loại tốt nhất”.
Lời này khiến nhân viên bán hàng rất vui, xem ra hôm nay đã gặp được người có tiền, có thể thuận lợi lập một đơn hàng tuyệt vời.
Cô ta lập tức ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cao Văn, thái độ của nhân viên phục vụ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Cách ăn mặc của anh khá rẻ tiền, trên dưới toàn thân cộng lại có lẽ chưa tới hai trăm tệ.
Cách xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy mùi nghèo mạt tỏa ra.
Trông anh chẳng khác nào một kẻ nghèo túng lương tháng ba nghìn, thế mà định mua nhà ở Công ty bất động sản Thiên Long? Não có vấn đề à?
Trước đây, cô ta đã gặp qua dạng người như thế không chỉ một lần, rõ ràng là không mua nổi mà cứ chạy trới đây giả vờ ra tay hào phóng, tìm niềm vui ở chỗ bọn họ.
Giống hệt đám người nghèo rớt mồng tơi còn chạy tới đại lý ô tô 4S thử xe, những người như thế này vốn không được chào đón nhất.
“Hừ!”, cô ta lạnh lùng cười, “Anh có biết đây là đâu không?”.
Tần Cao Văn vẫn chưa phát hiện ra sự chế nhạo trong lời nói của nhân viên phục vụ, anh trả lời: “Bất động sản Thiên Long, có vấn đề gì sao?”.
“Anh đã biết đây là bất động sản Thiên Long mà còn chạy tới đây gây rối?”.
Tần Cao Văn không hiểu ý của cô ta, nói: “Tôi đến đây mua nhà, không định gây rắc rối cho các người”.
“Anh~”, cô ta kéo dài giọng nói: “Làm phiền anh lấy gương ra soi, bộ dạng của anh giống người có tiền không? Một căn nhà ở bất động sản Thiên Long chúng tôi ít nhất cũng phải ba bốn triệu tệ, không phải ba bốn tệ!”.
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Tần Cao Văn cảm thấy buồn cười.
Loại người chưa trải sự đời như cô ta quả là đáng buồn. Áo quần trên người anh trông có vẻ bình thường, nhìn giống hàng vỉa hè mấy chục tệ.
Thật ra nó là món quà do nhà thiết kế hàng đầu thế giới tặng cho anh, để đáp lại ơn cứu mạng của anh.
Phong cách tuy đơn giản, nhưng chất liệu thì lại là sản phẩm cao cấp nhất.
Nếu thật sự muốn mua thì ít nhất cũng phải hơn năm triệu tệ.
“Gọi giám đốc các người tới đây!”.
Tần Cao Văn không muốn dài dòng với cô ta, nói chuyện với chủ cửa hàng vẫn tiện hơn.
Nhân viên bán hàng trợn mắt liếc nhìn Tần Cao Văn, châm chọc: “Anh cho rằng ai cũng có thể gặp giám đốc của bọn tôi sao? Giám đốc chỉ tiếp đãi những vị khách VIP nhất, người như anh… nên đi đi!”.
Cô ta ngồi xuống ghế trở lại.
Trước kia, nhân viên bán hàng cũng rất nhiệt tình với mỗi một vị khách, nhưng sau này gặp phải mấy người rõ ràng không có tiền, không thật tâm muốn mua nhà mà chỉ thích trêu chọc cô ta, cho nên cô ta cũng dần dần mất đi lí tưởng ban đầu.
Cô ta học được cách phán đoán, hơn nữa cũng khá chính xác. Chỉ có những người nhiều tiền thật sự thì cô ta mới dốc hết tâm tư phục vụ.
“Anh có thể mua nhà thật sao?”.
Vương Thuyền Quyên đi tới, giọng nói cũng mang theo sự hoài nghi.
Trước kia, cô không tiếp xúc nhiều với Tần Cao Văn, nhìn cách ăn mặc của anh đúng là không giống nhà giàu có thể tiêu tiền thoải mái.
“Yên tâm, chút tiền này không là gì với anh cả”.
Chỉ là mấy triệu tệ mà thôi, khi xưa một bữa cơm của anh còn không dừng lại ở con số này, với Tần Cao Văn ngày nay mà nói tiền bạc chỉ là một con số.
“Này!”.
Một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên từ sau lưng: “Không phải là Vương Thuyền Quyên đây sao? Sao cô lại ở đây?”.
Bọn họ quay người lại, nhìn thấy một cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc lộng lẫy, đeo đôi bông tai vàng đang đi tới.
Bên tay phải cô ta khoác tay một người đàn ông, thân hình mập mạp, gương mặt ngăm đen, trên đầu còn chưa tới hai sợi tóc.
Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!