Chương 25: Không kịp cứu vãn Vậy không phải là một lòng tự gây khó khăn cho mình sao? Đó là tự lấy đá đập chân mình. Bốp! Tần Cao Văn không muốn giải thích với hắn, vung tay tát lên mặt hắn một cách đơn giản mà lưu loát. Cơ thể hắn xoay vài vòng trên không trung giống như chiếc bông vụ. Một bên mặt Vương Bưu bị đánh nát, gương mặt xấu xí vô cùng, cả người ngã xuống đất. Thượng Quan Phong Vân nhìn thấy mà run sợ. Trước kia, bố đã nói với anh ta, ân nhân của bọn họ ra tay tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng anh ta chưa tận mắt nhìn thấy, khái niệm vẫn còn có chút mơ hồ. Lần này nhìn thấy tận mắt quả nhiên khiến người ta kinh hãi. Đáng sợ, đáng sợ quá! Sức mạnh của cái tát đó rốt cuộc ghê gớm đến mức nào? Vương Bưu ngã xuống đất, gian nan muốn bò dậy, nhưng Tần Cao Văn đạp chân lên ngực hắn. “Tôi đã cho anh một cơ hội, anh không biết quý trọng thì thôi, còn định ra tay với người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ tha cho anh dễ dàng vậy sao?”. Rầm! Tần Cao Văn giơ cao chân phải đạp xuống, cơ thể Vương Bưu lập tức nổ tung. Máu tươi văng lên người mấy cao thủ đứng xung quanh, khiến bọn họ không tự chủ run rẩy cả người. “Xin lỗi ân nhân, hắn là tay sai của cấp dưới tôi, tôi quản lý không nghiêm”. Thượng Quan Phong Vân run rẩy tiến lên. Hôm nay, Tần Cao Văn đến đây đơn giản chỉ muốn xử lý Vương Bưu, không liên quan đến những người khác. Anh liếc nhìn Thượng Quan Phong Vân, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh”. Lúc này, Thượng Quan Phong Vân mới thở phào, vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực đáng sợ khiến anh ta nhìn mà hãi hùng. Nếu Tần Cao Văn thật sự muốn đối phó với mình, e rằng những cao thủ mà mình dẫn theo còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta. Thượng Quan Thiên Long vội vàng tiến lên, chắp tay nói với Tần Cao Văn: “Ân nhân, tôi có chuyện cần nhờ, hi vọng cậu có thể đồng ý”. “Chuyện gì?”. Thượng Quan Thiên Long nói: “Nhiều năm trước, nhờ ơn cứu giúp của cậu, tôi mới có thể thoát chết, hơn nữa có được thành tựu không đáng kể như ngày hôm nay. Tôi luôn muốn báo đáp cậu, nhưng cậu lại không thiếu tiền, cũng không cần gì khác, chuyện này thật sự khiến tôi rất khó xử”. Tần Cao Văn không nói gì, yên lặng lắng nghe. Anh khá bất mãn với cách nói chuyện của Thượng Quan Thiên Long, có chuyện gì không nói thẳng được sao? Cứ phải vòng một vòng lớn như vậy? “Nói thẳng vào trọng điểm có được không?”. Thượng Quan Thiên Long nói: “Ba ngày sau tôi muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu tại nhà tôi, đến lúc đó mong cậu có thể ghé thăm”. Trên khắp thành phố Minh Châu, ai nhận được thiếp mời của Thượng Quan Thiên Long sẽ là chuyện vô cùng vinh quang, đáng để chúc mừng thật lâu. Còn Thượng Quan Thiên Long đối diện với Tần Cao Văn lại tỏ thái độ cung kính tuyệt đối, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với anh. Đương nhiên Thượng Quan Thiên Long tôn trọng Tần Cao Văn như vậy, ngoài việc để báo đáp ơn cứu mạng của anh thì còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn nữa. Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất đáng sợ. Không phải ông ta chống lưng hay giải quyết rắc rối cho Tần Cao Văn, mà ngược lại, Tần Cao Văn đang chống lưng cho gia tộc bọn họ. Có lẽ ở thành phố Minh Châu nho nhỏ này, gia tộc bọn họ có thể xếp vào hàng nhất nhì, nhưng thật sự phóng tầm mắt ra khắp Hoa Hạ thì chỉ nhỏ như con kiến. Những gia tộc lớn đỉnh cao muốn nghiền ép bọn họ dễ như trở bàn tay. Nhưng có Tần Cao Văn trấn giữ thì khác. Thượng Quan Thiên Long vẫn biết chút ít về sự tích vinh quang của anh, nghe nói năm xưa sát thủ đỉnh cao của tám quốc gia hợp lại đều bị anh giết chết một cách dễ dàng. Thực lực như vậy vô cùng đáng sợ. “Tôi miễn cưỡng suy nghĩ một chút”. Đối với trường hợp này, Tần Cao Văn quả thật không hứng thú nổi. Dù Tần Cao Văn chưa trả lời ngay, nhưng Thượng Quan Thiên Long biết chuyện này đã thành công một nửa. “Vậy hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu đưa thiếp mời nhé?”. Thượng Quan Phong Vân biết bố mình quả thật rất quan tâm đến Tần Cao Văn, bình thường đừng nói là ông ấy đi đưa thiếp mời, ngay cả anh ta cũng rất ít khi đi. “Không cần đâu, ba ngày sau tôi sẽ đến đó đúng giờ, không cần đến đón”. “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh”. “Ừ”. … Vương Thuyền Quyên đợi trong biệt thự rộng lớn vô cùng sốt ruột, con gái đã dựa vào đùi cô ngủ, cô chỉ đành lấy chăn đắp cho Đóa Đóa. Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tần Cao Văn, nhưng anh mãi không bắt máy khiến cô càng lúc càng thấy lo lắng. Có phải anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Vương Thuyền Quyên âm thầm cầu nguyện, Tần Cao Văn nhất định phải bình an trở về. Sao anh lại lỗ mãng như vậy? Một mình đến thế giới ngầm chưa biết thế nào, chuyện này nguy hiểm biết bao, hơn nữa còn đối mặt với nhiều sát thủ đỉnh cao như Vương Bưu. Cho đến khoảng một, hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Vương Thuyền Quyên hơi hồi hộp, cẩn trọng hỏi: “Ai đó?”. “Anh”. Nghe thấy giọng anh, Vương Thuyền Quyên mừng phát khóc, vội vàng xuống khỏi ghế sofa, chạy đến cửa. Mở cửa ra nhìn thấy Tần Cao Văn, nước mắt cô không ngừng rơi, rõ ràng là vô cùng kích động. “Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi!”. Vương Thuyền Quyên không quan tâm nhiều nữa, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt vai áo cô. Giờ phút này, anh không còn tàn nhẫn hung ác, sát phạt quyết đoán, cũng không đóng vai sát thủ lạnh lùng nữa, mà là một người chồng dịu dàng. Tần Cao Văn đưa tay phải ra nhẹ nhàng xoa má Vương Thuyền Quyên, nói: “Lúc trước anh đã nói với em, bọn họ không thể làm gì được anh”. “Rốt cuộc là chuyện gì? Có người đến cứu anh sao?”. Tần Cao Văn dở khóc dở cười. Chỉ mấy kẻ đó mà lại cần… người khác đến cứu viện sao? Đùa à? “Không phải”. Tần Cao Văn lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Một mình anh là có thể giải quyết hết bọn họ”. Anh nói vậy chắc chắn Vương Thuyền Quyên sẽ không tin. Một mình giết hết tất cả mấy chục sát thủ còn lại của thế giới ngầm, anh đùa gì vậy? “Tôi muốn nghe nói thật, anh có thể đừng lừa tôi được không?”. Giọng nói của Vương Thuyền Quyên có chút nũng nịu lại vừa có chút bất mãn. “Anh thật sự không nói đùa”. Chỉ có mấy chục người, lẽ nào cần phải đùa hay sao? Vợ anh quả thật tiếp xúc cảnh đời quá ít. “Anh vẫn cứng miệng như vậy phải không? Vậy anh về đi”. Tần Cao Văn đứng sững ra đó, tốc độ trở mặt của con gái đúng là nhanh thật. Anh có chút bất đắc dĩ, nói: “Được thôi!”. Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn biến mất trong bóng tối, Vương Thuyền Quyên dựa vào cửa, tảng đá treo trong lòng dần dần hạ xuống. Cô biết từ nay về sau không còn phải một thân một mình nữa, mình và Đóa Đóa đều đã có chỗ nương tựa. Thật ra, năm xưa sau khi sinh Đóa Đóa ra, Vương Thuyền Quyên cũng không phải chưa từng cảm thấy hối hận. Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu tính cách của Tần Cao Văn, không rõ anh là người như thế nào. Nhưng qua mấy ngày ở cùng nhau, Vương Thuyền Quyên đã dần dần tin tưởng anh. Đây là một người đàn ông tốt, các phương diện đều đáng để tin tưởng, nương tựa. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới đi ngủ.