Chương 23: Tiêu diệt toàn bộ Ba chữ đó giống như tiếng sấm vang lên bên tai Vương Bưu, khiến hắn lập tức cảm thấy không rét mà run, tóc tai dựng ngược hết lên. Không phải anh ta đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống thế kia? Mình đã cử tất cả tinh nhuệ trong tay đi đối phó anh ta. Hơn nữa, mỗi người đều được trang bị vũ khí nóng, cộng lại cũng phải hai mươi, ba mươi cái. Thế mà vẫn để anh ta chạy thoát ra đây? “Không… Tao không tin!”. Năng lực của Vương Bưu cũng không tính là yếu, nếu không thì đã không thể trở thành một trong ba nhân vật cấp bậc ông trùm. Nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn, hắn vẫn thấy sợ, không biết phải làm sao. Trên thế giới sao lại có người đáng sợ như vậy? Mấy chục cao thủ mà hắn cử đi, cộng thêm vệ sĩ vốn có, cộng lại là gần chín mươi người. Thế mà một mình anh ta lại xử lý hết. Giây lát sau, Vương Bưu lập tức khôi phục bình tĩnh. Khóe miệng hắn cong lên nụ cười lạnh lùng, nói: “Tao nói cho mày biết, nếu mày dám giết tao thì mày xong đời, gia tộc Thượng Quan sẽ không tha cho mày đâu”. Câu nói này khiến Tần Cao Văn cảm thấy nực cười. Chẳng trách Vương Bưu lại dám ngang ngược làm càn như vậy, hóa ra đằng sau có người của gia tộc Thượng Quan chống lưng. “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ gia tộc Thượng Quan sao?”. Câu nói này khiến Vương Bưu không nhịn được cười, giống như nghe được câu chuyện khôi hài nhất trần đời. Hiện nay, trên khắp thành phố Minh Châu này, không có ai là không sợ gia tộc Thượng Quan. Dù là hai gia tộc lớn họ Trương và họ Vương cộng lại cũng không thể sánh bằng. Nghe nói đằng sau gia tộc Thượng Quan là cao thủ của phương Bắc. Lẽ nào một Tần Cao Văn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với người đó? “Đối phó với người như mày, tao vẫn chưa cần người của gia tộc Thượng Quan ra mặt”. Hắn quát lên, nắm chặt tay, vung nắm đấm về phía ngực Tần Cao Văn. Rầm! Tần Cao Văn cũng vung nắm đấm đối chọi với hắn. Bịch! Ngay sau đó, cơ thể hắn đâm sầm vào bức tường bên cạnh, bụng cuộn trào, phun ra ngụm máu. Hắn nhìn Tần Cao Văn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Vừa rồi hắn còn chưa nhìn rõ Tần Cao Văn ra tay như thế nào thì đã hứng một cú đấm. Quá nhanh, thật sự quá nhanh! Nhìn Tần Cao Văn từng bước ép sát một lần nữa, trong mắt Vương Bưu hiện lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Hắn dựa cả người vào tường, khó khăn đứng dậy, cắn răng nói: “Mày… Mày không thể giết tao! Giết tao rồi, người của gia tộc Thượng Quan nhất định sẽ băm vằm mày thành nghìn mảnh”. Vương Bưu chỉ có mối quan hệ nhất định với gia tộc Thượng Quan, không sâu sắc cho lắm. Sau khi hắn chết, người của gia tộc Thượng Quan thật sự sẽ để tâm, nhưng có trả thù hay không thì chưa chắc. “Tôi nói cho anh biết, gia tộc Thượng Quan ở trước mặt tôi chẳng là cái thá gì cả”. Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn cứu giúp Thượng Quan Thiên Long, e rằng cả gia tộc Thượng Quan bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể có được sự huy hoàng như ngày hôm nay? Anh lùi lại ngồi xuống ghế sofa, nói: “Đừng nói là gia tộc Thượng Quan, ngay cả cao thủ phương Bắc đứng sau bọn họ, tôi cũng không quan tâm”. Trên khắp thế giới hiện nay, người có thể khiến Tần Cao Văn xem trọng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngày trước, những ông trùm quốc tế ở thế giới phương Tây có ai không phải loại người hung ác, nhưng khi đối mặt với Tần Cao Văn, bọn họ vẫn bị đánh đến mức quỳ xuống xin tha, còn đi cả ra quần. “Được, bây giờ tao sẽ gọi điện cho người của gia tộc Thượng Quan, để bọn họ đến đây xử mày”. Vừa rồi hắn còn chưa dám chắc người của gia tộc Thượng Quan có ra tay với Tần Cao Văn hay không, nhưng bây giờ hắn đã có thể chắc chắn. Bởi vì Tần Cao Văn đã chạm tới giới hạn của bọn họ. Đối với gia tộc Thượng Quan, người được gọi là cao thủ phương Bắc đó luôn là nhân vật giống như thần linh. Nghe nói năm xưa Thượng Quan Thiên Long lang thang ở ngoài phố suýt chút nữa chết đói, chính vị cao thủ phương Bắc đó đã ra tay cứu giúp mới có ông ta của ngày hôm nay. Không ai dám nói xấu vị cao thủ phương Bắc đó trước mặt gia tộc Thượng Quan. “Tao sẽ đợi xem, nhưng tao nhắc mày một câu, lát nữa bọn họ đến đây, mày sẽ chết càng thê thảm”. Đương nhiên hắn không quan tâm đến những lời Tần Cao Văn nói. “Đùa gì thế, lẽ nào người của gia tộc Thượng Quan lại giúp anh sao?”. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Phong Vân, con trai của Thượng Quan Thiên Long. Lúc này, Thượng Quan Phong Vân đang bàn bạc với bố việc kinh doanh tiếp theo, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh ta hơi bận nên không nghe máy mà ngắt máy luôn. Nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi. Thượng Quan Phong Vân hơi không vui nhưng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói hoảng hốt. “Anh Thượng Quan phải không?”. Thượng Quan Phong Vân hỏi: “Anh là ai?”. “Là tôi, tôi là Vương Bưu đây”. Tay sai của gia tộc Thượng Quan bọn họ trên khắp thành phố Minh Châu không chỉ có một, anh ta cũng không để tâm tới người tên Vương Bưu đó, nói tiếp: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”. “Có người sỉ nhục gia tộc Thượng Quan các anh”. Bây giờ Vương Bưu chắc chắn sẽ không nói ra những chuyện xấu xa của cấp dưới hắn, hắn biết gia tộc Thượng Quan chú trọng tới danh dự của gia tộc và vị cao thủ phương Bắc kia nhất. Thượng Quan Phong Vân nhìn sang bố mình, bố anh ta gật đầu, ra hiệu để người bên kia nói tiếp. “Nói tôi nghe là chuyện gì?”. Vương Bưu kể lại đầu đuôi sự việc xong, cuối cùng thêm vào câu quan trọng nhất: “Hơn nữa, anh ta còn nói, người mà các anh gọi là cao thủ phương Bắc là đồ chó, anh ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể xử người đó”. Thượng Quan Phong Vân mở loa ngoài, Thương Quan Thiên Long ở cạnh cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người. Ông ta vốn đã tuổi già sức yếu, mấy năm nay càng ngày càng ít nổi giận, nhưng nghe thấy câu này vẫn không kìm được cơn giận. Ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế. Sỉ nhục gia tộc Thượng Quan thì ông ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng dám khiêu chiến cao thủ phương Bắc thì chỉ có con đường chết. Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ bọn họ thì gia tộc Thượng Quan đã tiêu tùng. Thượng Quan Thiên Long là người biết ghi ơn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục ân nhân của ông ta. Thượng Quan Phong Vân cũng chịu sự ảnh hưởng của bố, nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, nghiến răng hỏi: “Tên khốn đó đang ở đâu?”. “Đang ở thế giới dưới lòng đất của tôi”. “Được, anh kìm chân anh ta trước, lát nữa tôi sẽ dẫn người qua đó rút gân lột da anh ta”. Nói xong, anh ta bèn cúp máy, quay sang Thượng Quan Thiên Long nói: “Bố, chuyện nhỏ thế này không cần bố ra tay đâu, để con trai làm thay bố”. “Không được, chúng ta phải đi cùng nhau”. Bây giờ, Thượng Quan Thiên Long đã dần dần giao quyền xử lý những việc quan trọng trong công ty cho Thượng Quan Phong Vân, mơ hồ đã có xu thế giao lại công ty. Nhưng gặp phải tình huống này, ông ta tuyệt đối không lùi bước. “Nhưng bố…”. Thượng Quan Thiên Long ngắt lời con trai, lời nói sắc bén: “Không nhưng nhị gì cả, mau đưa bố đi”. “Vâng!”. Thượng Quan Phong Vân biết bố mình đã thật sự nổi giận. Kẻ dám sỉ nhục cao thủ phương Bắc đã chạm vào vảy ngược của Thượng Quan Thiên Long.